Ta đột nhiên cảm thấy miếng thuộc như thế, nhịn mà đưa tay ôm lấy gương mặt to dài của nó.
Nó quả nhiên cũng thích , cựa quậy nữa mà yên cho sờ mó, một một ngựa hihihaha một lúc lâu, đợi đến khi phu ngựa đỡ lên thì Trần Uyển Quân cưỡi chú ngựa của nàng chạy một vòng . Chú ngựa mà nàng cưỡi chắc chắn là hàng tuyển, qua là nàng mang đến.
Hai cùng cưỡi ngựa sân cỏ một hồ,i đó dừng , hứng thú quá lớn đối với việc cưỡi ngựa, tính cách của chú ngựa mà chọn cũng điềm đạm và chậm rãi, và nó cùng ngắm Trần Uyển Quân và chú ngựa của nàng dũng mãnh sải bước.
Ta vỗ vỗ cổ ngựa vuốt ve cái bờm của nó, bờm của nó , phần gốc màu đen kịt như nhuộm mực, phần đuôi thì trắng xóa, càng sờ càng thấy thích, liền nhịn mà tết thành hình một cái b.í.m tóc, Tiểu Trúc lấy cho một chiếc băng đô màu xanh xám để buộc , xong xuôi, tự cảm thấy tay nghề của thực sự đáng khen.
“Tính khí của Thất Tịch thường cho lắm/”
Giọng dễ khi lúc trở nên lạnh lùng cực điểm, đầu qua thì Trần Uyển Quân đến từ lúc nào, ánh mắt xám xịt về phía chú ngựa của .
“Ai?”
“Tên của nó, Thất Tịch.”
Ta “ừm” một tiếng chăm chú ngắm thành quả của .
“Tô tiểu thư hình như chuyện gì hỏi nhỉ?”
Thất gì thêm, Trần Uyển Quân nhịn mà tiếp tục.
“Cô hỏi điều gì?”
Trần Uyển Quân cắn môi , đợi mãi thấy nàng đáp lời, chỉ đành dắt ngựa chuẩn rời khỏi bãi cỏ.
“Vương phi định ?”
Nàng chạy lên cầm lấy dây cương trong tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-12.html.]
“Trở về thôi, thích cưỡi ngựa cho lắm.”
Ta thẳng thắn trả lời, ngữ khí cũng xem như là khá ôn hòa, mà Trần Uyển Quân gì nữa.
Cô nương rốt cuộc ý gì? Nói chuyện ở Tô gia sảng khoái bao nhiêu chuyện với nàng mệt mỏi bấy nhiêu, vô vị quá. Ta khẽ cau mày, đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng, Trần Uyển Quân do dự hồi lâu cuối cùng cũng thả dây cương, thấy nàng như điều khó đành cố ý đợi thêm một chút, điều Trần Uyển Quân cắn môi nữa.
Sao như thể đang tán tỉnh nàng bằng ?
Ảo thật đấy!
*
Có ai đó từng , ngươi sẽ thể nào những điều ngoài dự liệu trong tương lai, điều nào sẽ đến .
Ta cảm thấy lời của thật là sáng suốt vô cùng.
Bị thái độ thất thường của Trần Uyển Quân cho tụt hứng, chuẩn dắt Thất Tịch về chuồng, đột nhiên con ngựa hiền lành của vài canh giờ nâng cao chân điên cuồng hí lên, kịp phản ứng thì nó mất khống chế lao về phía , khoảnh khắc lướt qua Trần Uyển Quân kịp nàng một cái, mặc dù gương mặt lộ vài phần hoảng hốt nhưng mắt mắt để lộ sự lạnh lùng hiểm ác khiến lòng tê dại.
Có thể , Trần Uyển Quân chính là kẻ thuộc phái mà .
Trong tiếng gào thét hoảng loạn của Thất Tịch và , Thất Tịch đưa chạy đến một khu rừng cạnh đó, cúi ôm chặt lấy cổ nó, thấy hai mép của con vật còn vương chút bọt màu trắng tinh, xem lúc nãy động tay . Một chú ngựa đáng yêu như thế nỡ hại nó cơ chứ, chẳng nhẽ là vì , từ bao giờ giá trị của đẩy lên cao như thế?
Thất Tịch điên cuồng lao trong rừng, nó lắc đến mức sắp nôn cả bữa trưa , bất lực vì con vật mất trí khôn, nỡ tay s.át h.ại nó, đang lúc do dự thôi thì đột nhiên từ vang lên một giọng , “Đưa tay cho !”
Đây là đầu tiên trông thấy Sở Tịnh Quân đánh mất sự bình tĩnh thường ngày của , gần như hét lên, thậm chí còn chút vỡ giọng, đắn đo mất mấy giây cuối cùng mới thả dây cương nắm lấy tay .
“Đừng g.iết nó.”
Ta nắm chặt góc áo gấp gáp dặn dò, Sở Tịnh Quân “ừm” một tiếng lấy một chiếc kim bạc từ một cái hộp nhỏ, châm m.ô.n.g Thất Tịch, con vật dường như bớt điên cuồng hơn, cho đến khi hình bóng của nó dần dần khuất khỏi tầm mắt của , Sở Tịnh Quân mới cho ngựa của chạy chậm .