Trưa hôm đó khi  đang xé miếng thịt gà nướng mật ong thì Quân thượng đen mặt bước , Hoàng hậu  mới chuẩn  hành lễ    đỡ dậy, còn  thì đang dầu mỡ lênh láng quanh miệng, chẳng  chút hình tượng nào, cũng  đành đặt cái đùi gà xuống  khuỵu gối.
“Nhi thần bái kiến phụ vương.”
“... Đứng dậy .”
Quân thượng thấy trong phòng nồng nặc mùi đồ ăn thì liền nhăn nhó,  cũng chẳng     bày  bộ dạng đó, trở về chỗ  tiếp tục  việc chính.
“Trẫm nhớ là khẩu vị của Hoàng hậu  nay đều  thanh đạm mà.”
Người    cau mày   những món ăn  bàn, nào là thịt lợn , nào là thăn bò sốt cà chua, nào là trứng luộc hầm thịt heo bằm.
Hoàng hậu bê một bát súp đậu phụ hoa sen chuyển qua cho Quân thượng,  , “Thi thoảng đổi khẩu vị cũng là chuyện .”
“Nàng  cần   đỡ cho nó,   là  .”
Tiếp nhận ánh mắt  mấy thiện chí từ chỗ Quân thượng,  cảm thấy vô cùng bất hợp lý.
“Phụ vương,  xem, món bắp cải luộc tim, còn  đậu ướp lạnh, nụ giá xào chay, còn  món súp đậu mà   mới uống nữa,   đều là món thanh đạm ?”
Đừng  như thể là   cho Hoàng hậu ăn gì như thế chứ.
“Tiểu cô nương , ai mà ăn uống   chút nguyên tắc như  hả?”
Quân thượng khó chịu   miếng thịt gà trong tay /
“Mẫu hậu  ,  thích bộ dạng hoạt bát, ngây thơ của nhi thần.”
“Ngây thơ???”
Quân thượng nở nụ  đầy châm biếm.
Được ,  là nhất,  ai qua mặt  .
Ta nhịn cơn tức xuống  ăn tiếp, Hoàng hậu  hiền gắp thức ăn cho phu quân , mặc dù Quân thượng  mấy vui vẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết  cải chíp ở  đĩa của .
 là Hoàng hậu quản nghiêm!
Ta thầm  nhạo Quân thượng như thế chứ  dám  , một mạch ăn hết 3 bát cơm.
Đến khi  đánh chén no say, Quân thượng  tiếp tục chất vấn, “Sao con còn ở đây?”
“Vậy nhi thần nên ở  ạ?”
Câu hỏi của Quân thượng  đột xuất khiến  nhất thời quên dùng kính ngữ, nhưng  cũng  để ý chuyện  mà chỉ gọi tùy tùng  kéo  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-11.html.]
“Ta  quản nhiều như thế! Tóm  là đừng suốt ngày bám lấy Hoàng hậu nữa!”
Quân thượng cũng quên xưng “Trẫm” luôn .
*
Cho nên Quân thượng mãi  đến chỗ Hoàng hậu là   bởi vì công vụ bộn bề, mà là   ngang nhiên chiếm chỗ của ngài  ư?
Ta còn  ăn điểm tâm cơ mà?
*
Trần Uyển Quân  lẽ là  để mắt đến  mấy ngày nay , nếu  vì    mới  tùy tùng kéo , nàng   lập tức  mặt.
Ta    bất kì chút giao tình với bạch liên qua, nhanh nhẹn rảo bước rời ,  mà nàng   chặn  mặt , dịu dàng , “Tô cô nương, chúng  cùng  dạo nhé.”
Tô cô nương? Thẳng thắn ghê đấy/
“Được thôi”,  ngận ngự vài giây  đáp.
Mặc dù   dây dưa với nàng , nhưng  cũng   xem, nàng  rốt cuộc   gì?
*
Suốt chặng đường, Trần Uyển Quân liên miệng kể cho  chuyện hồi nhỏ của Sở Tịnh Quân, giọng nàng  nhỏ nhẹ, dễ  vô cùng,  thì chẳng  gì bất thường cả.  đấy là nếu như  ngốc 
Còn ở đây, chỉ cần dùng một lỗ tai để  cũng  thể    nàng  đang khoe khoang với  rằng  hiểu Sở Tịnh Quân nhiều như thế nào/
*
Hiểu thì  tác dụng gì, dù  “Hiền Vương phi” hiện tại cũng là .
Ta ừ ừ   cho qua chuyện,  mãi  mãi chúng   đến gần trường đua ngựa, Trần Uyển Quân đọt nhiên đề nghị cưỡi ngựa hóng gió để  đổi  khí.
Ta  nàng  dù là ái nữ của một quan văn nhưng từ nhỏ nhờ  Thái tử nên   học b.ắ.n cung cưỡi ngựa,  thể  thừa nhận một điều rằng Thái tử thật sự đối với nàng  rât , chỉ đáng tiếp một tấm chân thẳng  địch nổi nụ  của Sở Tịnh Quân.
Thật là đáng thương mà! Ta bắt đầu cảm thấy thương cảm cho mối tình  của tiểu tử  .
Ta  chân tay , nhỏ bé thon thả tưởng như trói gà cũng  chặt, thầm nghĩ, đây là đang   khó  ư?
Được thôi~
Ta khảng khái chấp nhận lời đề nghị của Trần Uyển Quân, cùng nàng  đến tàu ngựa chọn thấy một chú ngựa  khá là ngoan ngoãn,  cái miệng đen sì của nó   nhịn  mà bật , “Nếu nhà ngươi   cái đuôi cũng màu đen,   gọi ngươi là đồ “miệng đen”  hahaha…”,     nó hiểu  lời   , nhưng nó lắc lắc tai  đưa miệng đến  mặt  hất hất.
Cũng đáng yêu đấy chứ!