Từ khi việc buôn bán ở cửa hàng vải phát đạt, mấy cửa hàng khác tìm đến , đợi gì, ông chủ chủ động tăng lương cho thêm hai thành.
Gần đến tết, ông chủ trả tiền công, bà chủ còn lì xì thêm cho , cho nghỉ tết sớm.
Ta mua một đống đồ, đợi xe bò, phát hiện xe hai quen.
Liễu Uyển thấy thì ngẩn , đó bĩu môi, nhanh che giấu , nhỏ nhẹ gọi một tiếng "tỷ".
Còn tên tú tài thì vẻ mặt thể tin : "Ngươi thật sự sáng tối về, xuất đầu lộ diện đến tận bây giờ?"
Tên tú tài sách đến ngốc , chuyện truyền khắp nơi mà còn kinh ngạc như .
là mạng 2G lạc hậu.
Ta đặt đồ của xuống, đối diện Liễu Uyển, mỉm xã giao với tên tú tài một cái.
Hắn lập tức đau lòng lắc đầu: "Một phụ nữ như , thật là thể thống gì, khuyên ngươi..."
Ta lập tức cầu xin gật đầu: "Ngài là một trời đất, từ nay về , y thực của và A Thọ đều dựa ngài cứu tế, ngài khuyên như , chắc chắn là tâm ý vì chúng , nhất định thể và A Thọ c.h.ế.t đói trong nhà."
Hắn nghẹn họng, nên lời.
Ta học theo dáng vẻ ngây thơ của A Thọ, nghiêng đầu : "Sao nữa?"
Đứng chuyện đau lưng, thứ mà thi đậu quan thật, thể vì dân mưu phúc lợi ?
Mãi cho đến khi về đến đầu làng, tên tú tài vẫn lấy một cái, Liễu Uyển ngược thêm mấy , mới theo tên tú tài.
Ta thấy tên tú tài chạy vọt một đoạn xa, đột nhiên dừng , đầu đón Liễu Uyển, cùng nàng .
Cổ hủ thì cổ hủ, nhưng cũng đến nỗi quá đáng ghét.
Trong tay bỗng nhiên nhẹ bẫng.
A Thọ cúi đầu xách đồ mua, chậm chạp về nhà.
Ta bên cạnh : "Đến khi nào ? Sao gọi một tiếng?"
A Thọ mím môi, là vui.
"Hôm nay nhổ củ cải ? Sao ? Củ cải ?"
"Củ cải , đều to."
Ta hiểu về nông sản, cũng rõ những loại rau theo mùa nào, năm nay nhờ Trần thẩm tư vấn, đợi quen dần , sẽ cần phiền khác nữa.
Ta và A Thọ thể tạo thành một gia đình nhỏ độc lập trưởng thành.
"Vậy còn xụ mặt xuống? Ai bắt nạt ?"
Hắn hừ nhẹ như đang giận dỗi, khiến bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-den-lam-vo-chang/chuong-9.html.]
Về đến nhà, cất đồ đạc đấy, xong việc mới tìm A Thọ đang ngẩn trong góc.
Bây giờ chút tính khí, lúc vui sẽ lì trong góc, nhưng nhất định là góc mà thể thấy.
Bánh bao của ông nội cúng linh vị của ông, bây giờ A Thọ chỉ thể cắn móng tay.
Ta thành thạo bê ghế đẩu xuống bên cạnh : "Sao , A Thọ ngoan của ?"
A Thọ cũng im lặng đủ , sớm nhịn đợi hỏi.
"Nương tử hôm nay cùng về, còn ."
Hắn , là ai?
Giọng mang theo sự oán trách: "Nàng hơn mà."
Ta chống cằm , chỉ cảm thấy ý sắp trào từ khóe mắt.
"A Thọ là vì nên mới vui ."
Anan
Hắn thành thật gật đầu: "Ừ."
"Vậy A Thọ mới vui ?"
Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên tiến gần, hôn nhẹ lên má như chuồn chuồn lướt nước.
Ta trợn tròn mắt, ngẩn một lúc lâu: "Ai, ai dạy ?"
A Thọ phản ứng của dọa giật , lí nhí trả lời: "Dương bá bá."
Ta hít sâu một , mặt lòng, ngờ ông già dê râu dê là loại như .
"Dương bá bá chúng là phu thê, thể như ."
Nói xong, thêm tự tin, ngược chất vấn : "Chẳng lẽ đúng ?"
Hiếm khi, một ngày A Thọ hỏi đến cứng họng.
Kiếp việc hùng hục đến c.h.ế.t đột ngột, vẫn luôn giữ cách với khác giới.
Không lý do gì khác, đơn giản là lúc mới đời, gặp loại cặn bã chiếm tiện nghi của khi còn trẻ.
Sau công việc quỹ đạo, cũng gặp loại cặn bã nhân cơ hội công việc chiếm tiện nghi của .
Thậm chí khách hàng của còn là vợ của bọn họ.
Nghĩ đến thôi thấy nghẹn họng.
Ta xoa xoa ngực, cảm thấy mặt nóng bừng.
thể chấp nhận hành động của A Thọ.