Thành thật như khiến ngại.
Mặt nóng bừng.
Giọng càng nhỏ hơn: " nương tử thích .”
"Hôm nay nương tử chằm chằm , xuất hiện nương tử chỉ , nương tử thích , cho nên mới , xa nương tử vẫn còn ."
Đoạn trôi chảy, chắc hẳn nghĩ trong lòng lâu, thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thể lờ ý oan ức trong đó.
Trời đất chứng giám, lúc chằm chằm bóng lưng của bọn họ chỉ là đang tự phong MVP cho trong lòng thôi mà.
"Nương tử quên nhiều chuyện, cũng nhớ , nhưng mà, hôm nay hai gặp mặt, nương tử ... cần nữa ?"
Âm cuối cùng của A Thọ chìm nghỉm trong tiếng nghẹn ngào mơ hồ, tràn đầy bất an và hoang mang.
9
Trẻ con sợ nhất là lớn bỏ rơi.
Ta thu vẻ đùa cợt, hai tay phủ lên tay A Thọ đang cầm bánh bao, kiên định mà chậm rãi mở miệng: "Sẽ ."
A Thọ tin tưởng , ngón tay khẽ động đậy lòng bàn tay , đôi mắt trong veo chút tạp chất , nỗi u buồn như tấm lưới bao trùm lấy đối diện.
Ta cảm thấy tim thắt , là đang đau lòng cho .
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, mỉm với A Thọ: "Ta cho A Thọ một bí mật, đừng ngoài nhé."
Hắn hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu ánh mắt của .
"Thật từ trời xuống."
A Thọ nhíu mày, sự chú ý kéo , nhỏ giọng phụ họa: "Thần tiên?"
Nụ của càng sâu: "Ta thần tiên, nhưng là thần tiên bảo đến."
"Đến gì?"
"Đến nhà của A Thọ."
Hắn ngây , hốc mắt dần đỏ lên.
"Ông nội bảo thần tiên đưa nàng đến ?"
Tim chợt thắt .
A Thọ hít hít mũi, lúc mở miệng nữa mang theo giọng mũi đậm đặc: "Ông nội sẽ về nữa đúng ? Ta gọi ông, gọi thế nào cũng tỉnh, thúc thúc bá bá đặt ông trong cái hòm to, đó là quan tài.”
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-den-lam-vo-chang/chuong-5.html.]
"Ta bọn họ chôn quan tài cùng ông nội xuống đất, nhưng ông nội hạt giống, năm nay chôn xuống, năm sẽ mọc lên , bọn họ lừa , đợi ông nội về nữa..."
Giọng run lên, tay cầm bánh bao cũng run, thậm chí thể nào an ủi.
Mỗi buổi chiều, đều chiếc ghế nhỏ ở cửa lâu, mặt trời lặn xuống núi, cho đến khi đầy , nhưng thể đợi đó về .
Nước mắt rơi từ hốc mắt A Thọ, lăn dài má, rơi xuống bụi đất.
"Ông nội với , trẻ ngoan ăn cơm, ông khi ông sẽ ăn no, nên mới bảo nàng đến ?"
Môi khẽ mở, nhưng cổ họng như thứ gì đó vô hình chặn .
Đôi mắt ướt át , chờ đợi câu trả lời của .
Trong lòng chua xót, nhẹ nhàng thở : "Không chỉ , chỉ A Thọ cần , cũng cần A Thọ.”
"Ông nội chọn trong nhiều nhiều , ông hỏi , cô nương, nhà , , ông mới bảo thần tiên đưa đến bên cạnh A Thọ, A Thọ cũng là nhà mà ông nội chọn cho ."
Giọng A Thọ nhỏ như tiếng muỗi kêu: " là gánh nặng, ông nội với nàng ?"
Ta kéo tay áo lau nước mắt cho : "Nói bậy, A Thọ thế là lắm , thích A Thọ như ."
A Thọ ngoan ngoãn như mèo con, để lau nước mắt, tiếp tục : "Ta là do thần tiên phái đến, giống khác, A Thọ là nhất."
"Tốt hơn cả Tần tú tài ?"
"Chàng hơn nhiều."
Khóe miệng A Thọ trề xuống, tự lau nước mắt, nhưng vẫn nhịn .
"Nương tử thật , nương tử hơn bất cứ ai."
Lòng mềm nhũn, nghĩ đến A Thọ ngoan dễ dỗ, tay đang giơ lên chạm má mềm mại, bỗng nhiên nảy một ý nghĩ kỳ lạ.
Ngốc nghếch, thật cũng .
10
Trẻ mồ côi mà, tuy gia đình ấm áp, nhưng trải nghiệm nhân sinh phong phú, trải nghiệm xã hội muôn màu muôn vẻ.
Viện trưởng cố gắng hết sức cho chúng những điều nhất, nhưng bến đỗ bình yên vẫn sẽ dột, sớm bước xã hội, gặp đủ loại , giao tiếp với những khác .
Lúc mới đời thì thật sự dễ lừa, khác gì cũng tin, lừa chính là vì lòng .
Nhìn thấy ánh mắt tinh ranh sẽ cảnh giác trong lòng.
Còn ánh mắt trong veo sẽ thấu lòng .