Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TA CÓ KHUÔN MẶT GIỐNG ĐẠI TIỂU THƯ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-25 02:44:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

Ban hôn chính là ban hôn, nào có chuyện dễ dàng thay đổi như vậy. Dù Từ Phượng Uyển có náo loạn Từ gia đến long trời lở đất cũng không thể đổi thay kết quả này.

Thế nhưng nàng lại như phát điên, một mực tin rằng nhất định sẽ có cách để bản thân gả cho Thái Tử, trở thành Thái Tử phi cao cao tại thượng mà mọi người tôn sùng.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Vậy nên, nàng đặt hy vọng vào cuộc săn b.ắ.n mùa xuân, thời điểm mà ngay cả mèo hoang cũng có thể cất tiếng kêu.

Trong trường săn, khắp nơi đều là bóng dáng của vương công quý tộc, không ít tiểu thư danh môn cũng tề tựu nơi đây.

Cảnh náo nhiệt chốn này chẳng biết gấp bao nhiêu lần yến hội mùa xuân.

Từ Phượng Uyển xoay người lên ngựa nhưng lại không leo nổi. Muốn nâng tay b.ắ.n tên thì b.ắ.n không trúng. Đánh cầu trên lưng ngựa cũng đánh không được.

Tất cả tiểu thư khuê các đều cười nhạo nàng, còn trêu chọc rằng vị Hoài Hóa tướng quân trấn thủ biên cương kia hẳn nên dạy dỗ nàng cho thật tốt.

Ngay cả Thái Tử cũng nâng chén rượu, từ xa đưa mắt nhìn nàng.

Từ Phượng Uyển xấu hổ và phẫn nộ tột cùng, lập tức trở về lều trại. Ta lặng lẽ theo sau nàng, cùng trở về trong trướng.

Nàng chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, muốn ta khoác lên y phục của nàng, đường hoàng ra ngoài giành lại thể diện từ những nữ lang vừa cười nhạo nàng ban nãy.

Tự nhiên, ta liền thuận theo. Thậm chí trong lòng còn dâng lên một tia vui sướng.

Mỗi khi ta gỡ bỏ tấm khăn che mặt, khoác lên mình y phục của Từ Phượng Uyển, chính là khi ta cảm thấy tự do và hạnh phúc nhất.

Quân tử lục nghệ đều do ta thay nàng học, bởi vậy cưỡi ngựa b.ắ.n tên đối với ta chẳng hề khó khăn.

*Quân tử lục nghệ: sáu tài nghệ của bậc quân từ gồm: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số*

Ta dễ dàng trở thành tâm điểm của toàn trường, trong khi Từ Phượng Uyển đang khoác thân phận tỳ nữ chỉ có thể điên cuồng cấu véo vào hông ta.

Ngay cả Thái Tử cũng thay sang y phục săn bắn, khẽ mỉm cười tiến đến mời ta cùng vào sâu trong rừng săn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-co-khuon-mat-giong-dai-tieu-thu/chuong-3.html.]

Từ Phượng Uyển vội vàng muốn theo sau, nhưng lại bị Thái Tử chặn lại.

Hắn cười với ánh mắt thì sâu xa khó lường: “Nha hoàn nhà họ Từ thật sự ngày càng không biết chừng mực. Ngươi phải quản giáo cho tốt.”

Cứ thế, Từ Phượng Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn ta theo sau Thái Tử, từng bước tiến vào rừng sâu.

---

4.

Ta không biết nên nói Thái Tử tâm tư thâm sâu hay đơn thuần vô tư.

Ban đầu, ta cứ ngỡ hắn kéo đại tiểu thư Từ gia đi là có dụng ý khác, nhưng không ngờ, hắn chỉ đơn giản là xem trọng tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung của ta.

Chúng ta cưỡi ngựa rong ruổi một vòng quanh trường săn, con mồi trong tay nhiều đến mức sắp không thể mang theo được nữa.

Ngay khi hắn cười sảng khoái, một mũi tên lạnh lùng đột ngột bay tới, cắm thẳng vào lồng n.g.ự.c Thái Tử.

Hai mũi tên tiếp theo lại nhắm thẳng về phía ta, như thể không muốn để lại người sống.

Ta nhíu mày, áp sát về phía Thái Tử. Dù cố gắng tránh né để không trúng chỗ hiểm, song vẫn bị thương, một mũi tên găm vào bắp chân trái, một mũi khác xuyên qua bả vai phải.

Thích khách b.ắ.n xong liền bỏ chạy. Ta cố đỡ lấy Thái Tử, ẩn nấp trong một hố đất hồi lâu. Khi chắc chắn không còn ai xung quanh, ta mới dìu hắn lên ngựa, hướng về doanh trại chạy đi.

Thái Tử ho ra hai ngụm máu, vậy mà khóe miệng vẫn nhếch lên thành nụ cười: “Nữ lang Từ gia không cần lo lắng, bản cung sinh ra vốn khác người, tim nằm bên phải, bên trong lại có áo giáp tơ vàng, sẽ không có gì đáng ngại.”

Vết thương nơi bắp chân và bờ vai ta đau nhói từng hồi, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ. Ta cắn mạnh đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, đáp lời: “Ngọc thể của Thái Tử quan trọng, lúc này vẫn nên giữ gìn thể lực thì hơn.”

Khoác trên mình y phục của Từ Phượng Uyển, ta chính là nàng, phải làm tròn bổn phận của nàng.

Thái Tử nửa nằm trên lưng ta, đột nhiên lên tiếng: “Từ gia ngay cả một nữ lang cũng chẳng chăm sóc nổi, lại để dung nhan thế này lưu lại sẹo.”

Lòng ta thoáng chấn động, nhưng vẫn không nói gì. Chỉ cảm thấy đầu óc ngày một mê man, liền thúc ngựa phi nhanh về phía doanh trại.

Khi nhìn thấy những lá cờ rực rỡ nơi doanh trại, trước mắt ta bỗng tối sầm lại, rơi vào hôn mê.

Loading...