“Phải . Hôm qua một hộ vệ tên A Tiêu trong phủ với rằng, phu nhân giờ Mão sẽ ở đây đợi .”
Từng câu từng chữ đều ám chỉ việc từng “cao chạy xa bay” với tên hộ vệ .
Ta chột cúi đầu.
Thẩm Tiêu Hành gương mặt căng thẳng của , khóe môi nở một nụ khó đoán:
“Tin tức đáng tin cậy, nên thưởng.”
17
Nửa canh giờ trôi qua.
Ta quỳ trong từ đường nhà họ Thẩm.
Trong từ đường nhà họ Thẩm, còn chủ động Thẩm Tiêu Hành soạn sẵn tờ hưu thư. Một nữ tử như , chẳng nhà đẻ để nương tựa, gây họa lớn như cho nhà chồng, kết cục đang chờ đợi chắc sẽ bi thảm như .
sống.
Khi Thẩm Tiêu Hành bước , nghĩ kỹ tất cả những điều kiện thể đem thương lượng.
Đôi giày đen của Thẩm Tiêu Hành dừng mặt :
“À . Tên hộ vệ gọi là A Tiêu còn với một chuyện khác, Man Man ?”
Thẩm Tiêu Hành chậm rãi hỏi, nhưng như thể đang đặt lên lò lửa, từ từ dày vò.
Ta nghiến răng, thẳng thừng phủ phục xuống đất, tỏ vẻ thấy c.h.ế.t sờn:
“Thiếp quả thật tình cảm với A Tiêu. đó hề còn sống đời, nên mới nảy sinh tình cảm với , như cũng là hợp tình hợp lý ? Huống hồ, Thẩm lang chính là A Tiêu, chẳng điều càng chứng minh tham luyến vinh hoa phú quý của , mà chỉ yêu một con ?”
Cuộc sống nương nhờ khác từ nhỏ dạy cách sắc mặt khác mà chuyện. Lúc đối phó với Thẩm Tiêu Hành, đặc biệt thành thạo. Ta tung đòn cuối cùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-cam-tien-tu-tran-cua-phu-quan-song-qua-ngay/10.html.]
“Là Thẩm lang lừa gạt , tội tình gì?”
Thẩm Tiêu Hành ừ một tiếng:
“Nói như , quả thật là của .”
Chàng kéo chiếc ghế bên cạnh , hiệu cho xuống:
“Vậy Man Man từng sớm tình cảm với , chuyển sang yêu A Tiêu, là vì nàng cho rằng A Tiêu hơn một bậc ?”
Ta âm thầm nghiến răng. Tất cả câu hỏi của đều ẩn chứa cạm bẫy, khiến khó trả lời.
“Sao gì nữa?”
Thẩm Tiêu Hành mỉm :
“Là đều thích, là đều thích?”
Dường như cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng. Ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.
—— Thẩm Tiêu Hành , chẳng lẽ thuật tâm ?
18
Thẩm Tiêu Hành phát hiện tờ hưu thư . Chàng biểu cảm chằm chằm :
“Nàng ba bảy lượt lòng hướng về , nhưng là dối trá, giờ còn chuẩn sẵn đường lui cho ?”
Quả nhiên.
Ta căn bản thể lừa gạt .
Sự tình đến nước , để bảo tính mạng, chỉ thể liều một phen:
“Thẩm Tiêu Hành, đang tức giận, nhưng thể đừng g.i.ế.c . Cùng lắm thì để rời khỏi phủ tướng quân, hoặc là nô tỳ cho , thế nào cũng ... chết.”
Ta càng càng tỏ đáng thương, giọng cũng dần nhỏ . Thẩm Tiêu Hành chính là lúc , bỗng nhiên liếc :