SỬA SAI SỐ PHẬN - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:55:50
Lượt xem: 237
Mẹ tin rằng, lễ “bắt đồ vật” thể quyết định cả đời một đứa trẻ.
Anh bắt cái bàn tính, vô cùng hài lòng.
Bà khoe khắp nơi rằng nhất định sẽ thành đạt, trở thành thương nhân lớn, kiếm nhiều tiền cho bà tiêu.
Kết quả là tống tù, vợ con ly tán, đòi nợ ngày nào cũng bám theo .
Chị sinh đôi của thì bắt một quả bóng.
Mặc cho chị phản đối, vẫn ép chị trường thể thao, tin rằng chị sẽ mang về huy chương Olympic, rạng danh gia tộc.
chị ngã gãy cột sống trong lúc tập luyện, tê liệt, gã đàn ông cặn bã lợi dụng để kiếm tiền, cả đời liệt giường, đến c.h.ế.t cũng thể tự giải thoát.
Còn , bò đến bên chiếc bát của con chó, giành nửa cái bánh bao từ miệng nó.
1
Trẻ con “bắt đồ vật”, bắt thứ gì thì lớn lên sẽ nghề đó — đó là tín điều cả đời của .
Kiếp , bắt một cây bút.
Mẹ tin rằng, hoặc sẽ là học giả, hoặc sẽ là nhà văn.
từ nhỏ chẳng thích học hành, càng thích sách.
thích ăn, và mơ ước của là mở một tiệm bánh ngọt.
thể để yên cho chứ.
“Con trở thành học giả lớn, nhất định học thật giỏi để nở mày nở mặt.”
Từ nhỏ ép học, chỉ cần điểm giảm một chút là sẽ đ.á.n.h mắng ngừng.
Không xong bài tập thì khỏi ăn tối.
thật sự năng khiếu học hành.
Tiểu học còn gượng ép , điểm vẫn cứu vãn phần nào.
Đến trung học thì rớt t.h.ả.m hại.
Điểm thi cấp ba như ý, học nghề đầu bếp.
Mẹ tát một cái thật mạnh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“ nuôi con để giáo sư, mà con học nấu ăn? Con còn lương tâm ?”
từng giáo sư.
Kiếp , chị song sinh của bắt một quả bóng.
Mẹ tin rằng chị nhất định năng khiếu thể thao.
Sau buổi học thể d.ụ.c đầu tiên, huấn luyện viên khen một câu “ năng khiếu”.
Chỉ một câu khen đó thôi, như phát điên, tin chắc chị là nhà vô địch thể d.ụ.c dụng cụ tương lai.
Bất chấp chị phản đối, ép chị trường thể thao.
Mỗi tuần chị về nhà đều lóc ngừng.
Cuộc sống ở trường thể thao vô cùng khổ cực, mà chị vốn chẳng hề yêu thích thể thao.
Chị thích sách, thích vẽ, thích thơ.
Cô giáo tiểu học nhiều khuyên :
“Minh Minh học giỏi, nếu chị cho nó trường thể thao thì sẽ hủy cả đời nó.”
chỉ một lòng chị đoạt huy chương Olympic, rạng danh tổ tiên, mặc kệ lời khuyên của ai.
Anh thì bắt cái bàn tính.
Mẹ hy vọng sẽ trở thành doanh nhân thành đạt.
Sau khi thi đại học, học ngành máy tính, bắt học tài chính.
Cuối cùng trở thành kế toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sua-sai-so-phan/1.html.]
Bị khác kéo gánh tội , tù năm năm.
Còn , gửi trường trung học tư thục, tốn bao nhiêu tiền mà kết quả chẳng , cuối cùng chỉ đậu cao đẳng.
Ra trường chẳng tìm nổi việc, đành ở nhà ăn bám.
Mẹ bảo, “Không học giả cũng , giờ con văn , thành nhà văn.”
thì chẳng chữ nghĩa gì trong bụng, nổi gì chứ?
Không gì, bèn bắt đầu truyện 18+.
Không ngờ khá nhiều .
Cuối cùng, vì ảnh hưởng quá lớn, tố cáo, tù, cùng may đồ với trai.
Chị mười bảy tuổi giải nghệ.
Bao năm tập luyện chẳng đạt thành tích gì, tuổi còn nhỏ mà đầy thương tích.
Vì kỹ năng nào khác, chị chỉ thể tiếp tục ở đội, nhận đồng lương ít ỏi mà sống qua ngày.
Sau đó chị bạn trai, là cầu thủ bóng đá.
Chị lớn lên trong trường thể thao, tính cách đơn thuần, cách .
Cuối cùng, chị ngã từ xà kép xuống, gãy cột sống, liệt .
Tên bạn trai khốn nạn đó nhận cơ hội kiếm tiền, dắt chị — , chỉ còn xe lăn — khắp các chương trình tình cảm để kiếm tiền, còn thì nuôi bồ nhí và con riêng sống sung sướng.
Mà chị liệt giường, đến tự tử cũng thể.
Chúng vốn đều thể cuộc đời tươi .
Chỉ vì một “bắt đồ vật” khi tròn một tuổi, tất cả đều lệch khỏi quỹ đạo.
Ra tù lâu, gặp t.a.i n.ạ.n xe.
Linh hồn lơ lửng giữa trung, thấy :
“Chi Chi mà thành giáo sư, đúng là khiến thất vọng quá.”
“C.h.ế.t thì c.h.ế.t , chẳng gì hồn, sống chỉ tốn cơm.”
Nói bà .
“ cố gắng nuôi dạy con cái như thế, mà chẳng đứa nào nên . Vậy trông cậy ai đây?”
Tại ư? Dĩ nhiên là vì mê tín cái trò “bắt đồ vật” .
Linh hồn trôi dần, đúng khoảnh khắc tròn một tuổi, ngày lễ bắt đồ vật.
2
Các bác các cô trong nhà đều tụ tập , đang chứng kiến chị “bắt đồ vật”.
thấy chị đang bò về phía quả bóng.
hét lên: “Không ! Đừng bắt cái đó!”
khi mở miệng, mới nhận chỉ phát tiếng “ư ư a a”.
còn , nhưng dường như chị hiểu.
Chị chậm một chút.
tiếp tục la: “Bắt cái thứ ba , cây bút, cây bút!”
Chị hiểu thật!
Chị bò về phía cây bút.
Mẹ bế trong lòng, ngạc nhiên : “Minh Minh bắt đồ, con kích động thế ?”
Nhìn chị nắm cây bút, suýt bật vì mừng.
nghĩ thầm, “Chị , kiếp chị cần luyện thể thao nữa .”