Trưa hôm ăn cơm xong thì cô gọi cho Khang ngay. Đầu dây bên giọng Khang vẫn cằn nhằn như khi :
" Chuyện gì đấy. Cho ai nghỉ trưa thì bảo. "
Hà nhịn sự khó chịu trong lòng :
- Thắm thấy khó chịu trong , chiều thu xếp đưa cô khám coi . Gần sinh thì nên để ý chút vẫn hơn.
Nghe Thắm khó chịu thì Khang đáp ứng ngay cúp máy. Chiều hôm đó tầm ba giờ kém thì về nhà chở Thắm bệnh viện khám. Về nhà Thắm kể cũng khác cô nghĩ là bao. Bảo là do nóng trong nên mới ngứa ngáy ngoài da thôi. Khang Hà :
- Cô xem thử nấu gì mát mát cho cô ăn .
Hà nhiều nên ừ cái thôi. Cô cũng hỏi mấy coi bà bầu thì ăn đồ mát gì mới nấu. dù là thế Thắm vẫn đỡ hơn, rảnh tay lúc nào gãi lúc . Đêm cũng ngủ
để Khang gãi cho mới ngủ . Hai ba đêm đầu còn đỡ nhưng mấy đêm Khang thức nổi nữa nên đùn việc qua cho Hà.
Gần như đêm nào cả hai cũng ngủ nổi, Thắm liên tục than nóng than ngứa. Đêm đó khi đang lim dim Hà âm thanh sột soạt bên cạnh bèn gượng mở mắt sang. Thắm ngọ ngoạy yên, tưởng cô khó chịu mới . Khi cô đựng đưa tay xoa xoa cho Thắm dễ chịu chút thì Hà trợn tròn hai con mắt.
Thắm ngửa, tay chân cứng còng ghìm xuống giường nâng cả cô lên. Cái bụng bầu nhấp nhô chuyển động ngừng. Điều khủng khiếp hơn ở phía , tiếng nghiến răng ken két phát từ đầu giường. Hà khó nhọc nhích xa từng tí một, hai mắt trợn trừng đàn bà
. Thắm nghiến chặt hai hàm răng, cổ họng gừ gừ rên rỉ.
MEOOO...MEOO
Một tiếng mèo kêu bén nhọn da đầu Hà run lên phát . Cả Thắm giống như quỷ nhập, cả như trong phim kinh dị tứ chi lật ngược bò dọc hành lang. Miệng đôi lúc rít kêu như âm thanh mèo kêu, như d.a.o sắt mài . Chói tai cực kì. Hà run rẩy dữ dội, cô bịt miệng nhắm tịt hai mắt. Cứ chịu đựng như cho tới khi trời sáng.
Khi mở mắt , Thắm chỉnh tề ngay bên giường. Tay chân an . Hà tỉnh táo, hai mắt cô ráo hoảnh vì cô những gì xảy đêm qua là thật.
Thắm lẽ ma nhập !
cô như thế nào cả, sẽ một ai tin cô cả. Bọn họ sẽ chỉ nghĩ lòng cô hiểm đôc nguyền rủa đứa cháu trai đời của họ. Cô run run Thắm.
" Chỉ cô ..chỉ thể với cô ... nhưng bằng cách nào đây. "
Hà chỉ chạy biến khỏi căn nhà ngay lập tức. điều gì đó như níu cô , khiến cô lưỡng lự thôi. Cô Thắm, sợ hãi thở nhẹ rón rén xuống giường qua phòng bé Na.
Cả một ngày hôm đó cô luôn lén lút Thắm, thấy cô vẫn bình thường như ngày. Hà nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/su-tra-thu-cua-meo-quy/chap-3.html.]
" Hay là cô mộng du gì nhỉ ? "
Nghĩ cái lý do đó thì Hà thấy yên tâm hơn chút, cứ bấu víu nó để cho đỡ sợ hãi hơn.
Tuy nhưng cô vẫn cố ý đến gần Thắm, bé Na cô dặn gần Thắm và căn phòng đó. Khi đêm về, nỗi sợ của cô dâng lên tận cổ họng. Hà kháng cự khi bước phòng ngủ, Thắm thấy thế mới hỏi:
- Ơ kìa, mà ngủ chứ. Chần chần chừ chừ cái gì đấy.
Hà mím mím môi lắc đầu, cô như thế nào cả. Thắm để ý, cô ngáp một cái xuống ngủ ngay. Hà dám ngủ. Cô bên mé giường Thắm, ánh mắt lén lút trốn tránh ngừng. Cô nghĩ đợi Thắm ngủ
say cô sẽ chạy qua phòng con gái. nghĩ hồi lâu cô khi nào, ngủ thoải mái. Lúc đầu cô lệch suýt chút nữa ngã dúi xuống thì cô sực tỉnh.
Vừa tỉnh là Hà vội sang Thắm, cô giật khi thấy kế cả. Hà tự an ủi :
- Chắc cô dậy vệ sinh đêm thôi.
Tự trấn an là thế nhưng cô như . Tính Thắm lắm lời gì nhẹ nhàng cả. Kiểu gì cũng sột soạt với thấy cô đầu giường ngủ thì kiểu gì cô ko nhằn nhè đôi ba câu. Càng tỉnh táo Hà càng sợ :
- Đừng tự doạ ..đừng tự doạ ...
Người cô như đóng đinh tại chỗ nhúc nhích , sợ đến mức lồng n.g.ự.c phát đau. Thế nhưng cô dám nhúc nhích rời khỏi chỗ đó.
Đêm tối tĩnh lặng, Hà mãi khiến cả đều ê ẩm, mắt cũng đau do chằm chằm quá lâu. Cô lúc mấy giờ, chỉ cảm thấy lâu. Còn Thắm thì vẫn .
- Lúc cô thì sẽ thế nào ?
Hà tự hỏi nhưng tìm câu trả lời. Đêm như đang dài thêm từng chút, nỗi sợ bóp nghẹt cô mỗi giây mỗi phút. Cô nghĩ qua phòng con gái, cô cũng sợ bên đó gì .
Khi Hà đặt chân xuống nền nhà, suýt nữa cô khụy gối xuống. Ngồi lâu tới nỗi chân cô
tê cứng hết cả . Ngay khi cô vịn tủ đầu giường để vững thì một tiếng hét khiếp đảm.
- AAAAAAA..MAAAAA
Đây là tiếng phụ nữ, trong nhà ba phụ nữ. Là bà Hiền là Thắm. Ngoài sự giật thì cô phân biệt đó là giọng ai nữa. Hà run rẩy thẳng dậy ngoài. Cánh cửa phòng đóng , mắt cô là hành lang gấp khúc tối om. Không ánh sáng của trăng, đèn
tự động hành lang cũng bật. Hà lẩm nhẩm:
- Là..mất điện ?