Tôi bảo dì Lý về thu dọn hành lý, chuyển về ở với ba mẹ.
Vẫn không quên diễn tròn vai, nhắn tin cho Tống Duệ:
【Chồng yêu, bạn thân em từ nước ngoài về.】
【Hai ngày tới em sẽ ở nhà ba mẹ để đưa bạn đi chơi.】
【Đến ngày anh bay, em sẽ ra sân bay tiễn anh.】
Tống Duệ đương nhiên là vui mừng vì không phải thấy mặt tôi.
【Anh cũng đang lo mấy hôm nay bận quá không có thời gian bên em đây.】
【Hai người chơi vui nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe.】
Buổi tối, tôi kiểm tra camera.
Tống Duệ mãi tận nửa đêm mới về nhà.
Hôm sau, tôi tạo một tài khoản mới, đổi địa chỉ IP, chuyển giới tính thành nam.
Rồi nhắn tin cho Tống Duệ.
【Anh bạn, làm sao để tán được tiểu thư nhà giàu vậy?】
【Dạy tôi với?】
Đúng như dự đoán, hắn không trả lời.
【Coi như giúp một tay đi, có thù lao.】
【Nếu thành công, tôi sẽ hậu tạ lớn.】
【Nếu không tin, tôi có thể đặt cọc trước.】
Một lúc sau, hắn gửi số tài khoản.
Tôi chuyển ngay 30.000 – gần bằng một tháng lương của hắn.
Hai tiếng sau, Tống Duệ cuối cùng cũng phản hồi.
"Hẹn hò với tiểu thư nhà giàu không thể dùng mấy chiêu tán tỉnh tầm thường."
"Họ kiêu ngạo, tự tin, nhưng lại dễ bị lừa."
"Chỉ cần làm ba điều sau, đảm bảo dễ như trở bàn tay."
Giọng điệu của hắn đầy ngạo mạn.
"Thứ nhất, tìm hiểu sở thích của cô ta, biến mình thành hình mẫu lý tưởng, nhưng tuyệt đối không chủ động."
"Phải xuất hiện một cách tự nhiên trong tầm mắt cô ta, khiến cô ta chú ý, để cô ta tự động tiếp cận mình."
Tôi ngẩn người, hồi tưởng lại quá trình quen biết với Tống Duệ.
Hoàn toàn giống y như hắn nói.
Hồi nhỏ, tôi mê phim thần tượng, đặc biệt là nam chính trong "Nụ hôn định mệnh".
Từ đó, mẫu người lý tưởng của tôi là học bá lạnh lùng, độc miệng như Giang Trực Thụ.
Lần đầu tiên gặp Tống Duệ, hắn mặc sơ mi trắng, đứng dựa cửa sổ thư viện đọc sách, dáng vẻ vô cùng thu hút.
Tôi bị hút hồn ngay lập tức, rồi bắt đầu thường xuyên "tình cờ" gặp hắn ở thư viện.
Lúc đầu, hắn tỏ ra lạnh lùng, tôi phải chủ động bắt chuyện.
Thậm chí, người theo đuổi hắn cũng là tôi.
"Thứ hai, tạo ra sự đối lập, thể hiện một mặt khác trước mặt cô ta."
"Đặt cô ta lên hàng đầu, bởi vì không ai có thể cưỡng lại cảm giác được ưu tiên tuyệt đối."
Tống Duệ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng hắn chỉ có mắt với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/su-nguy-trang-hoan-hao-cua-ten-chong-rac-ruoi/chuong-5.html.]
Sau khi chúng tôi chính thức hẹn hò, người thiếu cảm giác an toàn lại là hắn.
Hắn nũng nịu, nói rằng tôi quá tốt, sợ người khác cướp mất tôi.
Sự tương phản hoàn toàn giữa hắn lạnh lùng ban đầu và một người đàn ông yếu đuối, cần được bảo vệ làm tôi rung động sâu sắc.
Để hắn cảm thấy an tâm, tôi bắt đầu xa lánh tất cả đàn ông khác, dành trọn trái tim cho hắn.
"Thứ ba, kết hôn sớm."
"Càng tiếp xúc với nhiều người, phụ nữ càng dễ nhìn thấu mấy chiêu trò này."
"Cưới sớm, cắt đứt mọi kết nối xã hội của cô ta."
"Như vậy, cô ta sẽ dễ dàng bị kiểm soát hơn."
Vậy nên…
Ngay khi tốt nghiệp, Tống Duệ đã lập tức cầu hôn tôi.
Dù đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, tôi vẫn không thể tin được.
Hóa ra từ đầu đến cuối, hắn đã có mục đích tiếp cận tôi.
Tôi tưởng rằng tâm hồn hắn chỉ thối rữa dần theo thời gian.
Không ngờ, hắn vốn đã mục ruỗng từ trong ra ngoài.
Chỉ là hắn che giấu quá giỏi.
Một vẻ ngoài hoàn hảo khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự thối nát bên trong.
Hắn biết cách dùng vẻ ngoài chân thành để che đậy dục vọng bẩn thỉu.
Chỉ bằng một lớp vỏ bọc hoàn hảo, hắn đã biến tôi thành kẻ ngốc.
Nhưng tôi đã làm gì sai?
Dù tôi có ngây thơ, ngu ngốc, dù tôi có là kẻ mù quáng vì tình...
Cũng không có nghĩa là tôi đáng bị lừa dối và tổn thương.
Sai không phải ở tôi.
Mà là ở kẻ khốn nạn này.
Lúc 11 giờ đêm, tôi kiểm tra lại camera.
Sau khi xác nhận Tống Duệ đã về nhà, tôi đi tìm Trần Thanh Thanh.
Vừa mở cửa, cô ta rõ ràng ngớ người.
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt tỏ ra dịu dàng, thân thiện.
"Xin hỏi chị tìm ai?"
"Đã nhận ra tôi rồi thì đừng giả vờ nữa."
"Dù gì, chẳng phải cô cũng từng thấy tôi trên WeChat của Tống Duệ sao?"
Tôi đẩy cô ta qua một bên, bước thẳng vào, thoải mái ngồi xuống ghế salon.
Trần Thanh Thanh khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống đối diện tôi.
"Chị Hứa, chị đến đây là để làm ầm lên sao?"
"E là chị sẽ thất vọng rồi."
"Dù Tống tổng rất quan tâm tôi ở công ty, nhưng giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì."
Tôi phớt lờ, đảo mắt quan sát căn hộ được bày trí gọn gàng, ấm cúng.
"Căn hộ này là của tôi."