Ngẫm lại thấy cũng có lý, tôi liền đồng ý.
Bạn của anh ấy nói đứa bé là con gái.
Nghe vậy, Tống Duệ thở dài một hơi.
Tôi hỏi:
"Sao thế? Anh không vui à?"
Tống Duệ lập tức cười:
"Đâu có! Anh chỉ là thở phào nhẹ nhõm thôi!
"Con gái tốt mà, bảo bối nhỏ của chúng ta!
"Anh thích con gái nhất!"
Lúc đó tôi chỉ mải chìm trong niềm vui.
Bây giờ nghĩ lại, nụ cười của anh ấy hôm đó thật gượng gạo.
Tôi tắt điện thoại, không dám tiếp tục đọc.
Đầu tôi đau nhói.
Thậm chí, tôi muốn lao ngay vào phòng ngủ, hỏi thẳng Tống Duệ xem anh ta có phải là người đăng bài viết đó không.
Nhưng tôi nhịn xuống.
Tống Duệ xách vali ra khỏi phòng, thấy sắc mặt tôi không ổn, liền bước đến vỗ nhẹ vai tôi.
"Vợ ơi, sao thế? Không khỏe à?
"Sao mặt em tái nhợt vậy?"
Tôi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Chồng à, lần này đi công tác, anh có thể nhờ công ty đổi người khác không?"
Sắc mặt Tống Duệ thoáng sững lại, ánh mắt dường như hiện lên một tia mất kiên nhẫn.
Nhưng chưa kịp để tôi nhìn rõ, anh ta đã nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng như mọi khi.
"Sao tự nhiên em lại nói vậy?"
"Ba năm là quá dài, em lại đang trong giai đoạn thai kỳ quan trọng…"
Vừa nói, tôi vừa quan sát kỹ nét mặt anh ta.
Tống Duệ nhíu mày, như thể đang rơi vào tình thế khó xử.
Một lúc sau, anh ta thở dài.
"Vợ ơi, anh cũng không muốn rời xa em.
"Nhưng đây thực sự là cơ hội rất khó có."
Sau một hồi im lặng, anh ta tiếp tục:
"Em cũng biết mà, năm ngoái anh mới được thăng chức lên quản lý.
"Những người làm lâu năm trong công ty vẫn không phục anh.
"Lần đi công tác này là cơ hội để họ thay đổi cách nhìn về anh.
"Anh cũng từng thử từ chối, nhưng công ty không tìm được ai phù hợp hơn.
"Hơn nữa, anh còn phải kiếm tiền lo cho em và con mà, đúng không?"
Tôi nhíu mày, phản bác ngay:
"Nhưng em đâu thiếu tiền?"
Sắc mặt Tống Duệ bỗng trở nên nghiêm túc:
"Đó là tiền ba mẹ em cho.
"Còn tiền anh kiếm được, đó là trách nhiệm của một người đàn ông và một người chồng."
Nếu không phải vì bài đăng kia, có lẽ tôi đã hoàn toàn tin rằng anh ta là một người có trách nhiệm và tự trọng.
Tôi trầm mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/su-nguy-trang-hoan-hao-cua-ten-chong-rac-ruoi/chuong-2.html.]
Có lẽ thấy tôi bắt đầu lung lay, Tống Duệ nhanh chóng chớp lấy cơ hội:
"Vợ à, anh biết là em đang trong thai kỳ nên có chút bất an.
"Nhưng chúng ta đã bàn bạc rồi mà, mỗi tuần anh sẽ tranh thủ bay về thăm em.
"Chỉ cần vượt qua ba năm này, sau đó anh sẽ luôn ở bên em!"
Tôi vẫn cúi đầu, không nói gì.
Dường như sự kiên nhẫn của anh ta sắp cạn, nét mặt dần lộ ra chút thất vọng.
"Lệnh điều động từ tổng công ty đã có rồi.
"Thời gian cũng được chốt, vé máy bay cũng mua xong.
"Đồng nghiệp còn tổ chức tiệc chia tay cho anh tối nay.
"Giờ mà anh đổi ý, họ sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì?"
Tống Duệ quỳ xuống trước mặt tôi:
"Vợ ơi, đừng làm khó anh, được không?"
Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc.
Khi mở mắt ra, tôi đã đeo lên một vẻ mặt thấu hiểu.
"Em hiểu rồi, chồng à.
"Chỉ là em than thở một chút thôi.
"Dù sao, sự nghiệp của anh vẫn quan trọng hơn."
Tống Duệ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vuốt má tôi.
"Anh biết mà, vợ anh luôn là người hiểu chuyện nhất!"
Tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, đáp lại anh ta bằng một nụ cười.
"Chẳng phải anh bảo có tiệc chia tay sao?
"Nếu không đi ngay bây giờ, anh sẽ bị trễ đấy."
Tống Duệ lập tức đứng dậy:
"Anh đi ngay đây..."
Nhưng đi được một bước, anh ta dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
"Vợ à, em ở nhà một mình… có ổn không?"
"Đương nhiên rồi."
Tôi tỏ vẻ bình thản, mỉm cười:
"Dì Lý sắp qua đây rồi. Anh sợ em đói hay mệt sao?"
"Đi nhanh đi."
Tống Duệ không nghi ngờ gì, sửa soạn qua loa rồi rời khỏi nhà.
Chờ đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tôi vẫn ngồi đờ đẫn trên ghế sô-pha.
Cửa lại mở ra.
Dì Lý xách giỏ đi chợ bước vào.
"Tiểu Nguyện, sao ngồi ngẩn ra thế?"
Dì lo lắng, vội lấy chăn đắp lên vai tôi.
"Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, con đang mang thai, không được để bị cảm!"
Tôi bừng tỉnh, nhận ra mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng.
Tay chân lạnh ngắt, cả mu bàn tay cũng đỏ ửng vì rét.
Nhưng tất cả những điều này, người chồng vốn luôn chu đáo của tôi lại không nhận ra.
Hoặc có lẽ… anh ta giả vờ không thấy.