Tôi nói dối, tim đập loạn.
“Môn gì? Mẹ không thấy trong thời khóa biểu.”
“Là… cảm thụ văn học, vừa thêm vào sau.” Tôi vội đổi chủ đề.
“Mẹ ơi, điện thoại con sắp hết pin rồi, nói chuyện sau nhé.”
Cúp máy, tôi phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thì ra... nói dối không khó.
Thì ra mẹ không phải là người sẽ biết được tất cả như tôi vẫn tưởng.
Phát hiện này khiến tôi vừa sợ hãi, vừa phấn khích.
Những ngày sau đó, tôi như một kẻ hoạt động bí mật sống giữa hai thế giới.
Ban ngày, tôi là con ngoan dưới sự giám sát của mẹ: gửi ảnh điểm danh, tiêu đúng hạn mức.
Ban đêm, tôi ngồi ở góc thư viện, gõ lạch cạch như điên, trút hết những tưởng tượng bị dồn nén bấy lâu vào bản thảo dự thi.
Ngày truyện “Tòa tháp” hoàn chỉnh, tôi lưu nó vào ổ tạm, ngón tay run rẩy gõ địa chỉ email.
5,000 tệ là mục tiêu.
Nhưng còn quan trọng hơn lần đầu tiên, tôi được tự mình quyết định điều gì đó.
“Gửi rồi là không lấy lại được đâu nha.” Chị Lý cười bên cạnh.
Tôi lắc đầu, nhấp chuột thấy ba chữ “Đã gửi”, lòng nhẹ bẫng.
“Em không hối hận.”
Trên đường về phòng, thông báo từ thẻ gia đình lại vang lên, mẹ đã nạp thêm tiền sinh hoạt cho tuần sau.
Tôi nhìn con số đó, bất giác mỉm cười.
Bà không hề biết, con gái bà… đã tìm được một chiếc chìa khóa khác, đang từ từ xoay mở cánh cửa tòa tháp.
Dưới khu ký túc xá, tôi thấy Huỳnh Kì đang nắm tay một nam sinh, nhẹ nhàng tạm biệt nhau.
Khi thấy tôi, cô ấy do dự một chút rồi bước tới.
“Niệm Sinh... người vừa rồi là Trần Thần, bên khoa máy tính. Bọn tớ...”
Cô đỏ mặt, không giấu được sự ngượng ngùng.
“Chúc mừng cậu nhé.”
Tôi chân thành nói, đồng thời bất giác rùng mình khi nghĩ đến phản ứng của mẹ, nếu bà biết tôi có bạn quen “yêu sớm”, chắc chắn sẽ cắt sạch tiền sinh hoạt.
Huỳnh Kì bỗng hạ giọng: “Thật ra... bọn tớ rất nể cậu.”
“Nể tớ?”
“Ừ. Mẹ cậu như vậy... nếu là tớ chắc phát điên rồi.” - Cô cười ngượng.
“Vậy mà cậu vẫn cố gắng làm điều mình muốn. Hôm đó tớ thấy cậu tới câu lạc bộ văn học...”
Tôi sững người.
Thì ra những “hoạt động ngầm” của tôi không kín đáo như tôi tưởng.
“À... chuyện đó...” - Huỳnh Kì chần chừ.
“Tuần sau sinh nhật tớ. Bạn trai tớ đặt sẵn phòng KTV. Cậu... đến chơi với bọn tớ nhé? Tất nhiên, nếu mẹ cậu cho phép...”
“Tớ sẽ đi.” Tôi ngắt lời cô, lần này không do dự.
“Dù bà ấy có cho hay không.”
Khoảnh khắc thốt ra câu đó, tôi cảm thấy có điều gì đó trong tôi… vỡ vụn.
Không phải là sợ hãi, mà là xiềng xích đã trói buộc tôi suốt bao năm qua.
Tối hôm đó, mẹ như thường lệ gọi đến kiểm tra.
Tôi bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của bà, đồng thời, trong cuốn sổ tay, tôi viết một dòng chữ mới:
“Lịch sử chi tiêu từ thẻ gia đình… có thể giả mạo bằng tiền riêng.”
Cô gái trong tòa tháp cuối cùng cũng hiểu: sức mạnh của mụ phù thủy chỉ đến từ nỗi sợ của cô.
Và chiếc gương, sẽ khiến mụ ta nhìn thấy chính gương mặt méo mó của mình.
Hôm sinh nhật Huỳnh Kì, tôi đứng lưỡng lự trước cửa phòng KTV suốt mười phút, mới lấy hết can đảm để đẩy cửa bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/su-kiem-soat/chuong-3.html.]
Đèn màu quay cuồng, bảy tám bạn học đang lắc lư theo tiếng nhạc, trên bàn là chiếc bánh kem cắm đầy nến.
“Niệm Sinh! Cậu thật sự tới rồi!”
Huỳnh Kì chạy đến nắm tay tôi, gương mặt đỏ bừng vì rượu và niềm vui.
Tôi gượng cười, bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.
Trong túi, điện thoại tôi vẫn đang rung cuộc gọi nhỡ thứ n không hồi đáp từ mẹ.
“Tớ đã giúp cậu chọn bài hát rồi đó!”
Cô ấy kéo tôi đến màn hình chọn bài, trên đó đang hiện phần nhạc dạo của 《Dã Tử》 (Wild Child).
“Lần trước cậu ngân nga bài này ở phòng, hay cực kỳ luôn!”
Nhạc vừa cất lên, tay tôi lơ lửng trên màn hình điện thoại một giây, rồi quyết đoán tắt nguồn.
Chỉ đêm nay.
Tôi muốn được làm một Trương Niệm Sinh thật sự, dù chỉ một lần.
Khi hát đến câu:
“Tôi muốn giữ lấy dũng khí nhỏ bé nhưng bền bỉ trong tim mình...” - giọng tôi nghẹn lại.
Mấy bạn học ngạc nhiên nhìn tôi.
Huỳnh Kì ôm chặt lấy vai tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một cảm giác thuộc về, ấm áp và đã lâu lắm rồi không còn thấy nữa.
Về đến ký túc, đã là một giờ sáng.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, bật nguồn điện thoại.
Ngay lập tức, 38 cuộc gọi nhỡ, hàng loạt tin nhắn WeChat tràn ngập màn hình.
【Từ ngày mai, hạn mức tiêu dùng mỗi ngày của thẻ gia đình sẽ giảm xuống còn 15 tệ.】
15 tệ.
Ở căng-tin trường, thậm chí không đủ cho một bữa ăn đàng hoàng.
Đó là tin nhắn cuối cùng của mẹ.
Mẹ ơi, trong ván cờ này… mẹ nhất định phải là người thắng sao?
Được thôi, con nhường mẹ thắng.
Lúc này, tôi đang nhìn chằm chằm đơn hàng vừa thanh toán, dịch vụ đóng gói đặc biệt từ một tiệm thuốc 24h.
Tim tôi đập dồn dập.
Đúng giờ, điện thoại lại rung lên.
“Mua cái gì?” Giọng mẹ vang lên trong điện thoại, lạnh như băng.
Tôi nhìn chấm đỏ trên bản đồ định vị shipper: “Đồ ăn khuya của người lớn.”
Đầu dây bên kia, vang lên tiếng ly trà vỡ tan:
“Trả lại!”
Tôi tựa vào tay nắm cửa, khẽ bật cười:
“Không kịp nữa rồi.”
“Anh ấy giao tới rồi.”
Từ điện thoại, tôi nghe thấy tiếng mẹ gào lên như điên.
Giận dữ, hỗn loạn, quát tháo, mắng nhiếc.
Tôi nghĩ, nếu tôi đang đứng trước mặt bà, bà nhất định sẽ “bốp bốp” cho tôi hai cái tát.
Mà đúng thế chính là thứ tôi muốn.
Tôi muốn bà tức giận.
Vì ngày thường, bà cũng ép tôi đến mức như vậy mà.
Tôi lạnh lùng cúp máy, rồi tắt nguồn, đi ngủ.
Mẹ tốt của con, ngủ ngon nhé.
Tôi biết mẹ sẽ trả đũa.
Chỉ không ngờ bà ra tay nhanh đến thế.