Sống Trên Đời, Quan Trọng Nhất Là Phải Vui - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-12 10:24:46
Lượt xem: 1,519
[FULL] Sống Trên Đời, Quan Trọng Nhất Là Phải Vui
Tác giả: Vn dạ quỳ
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Ngày bố mẹ ly hôn, mẹ muốn đưa tôi đi.
Tôi ôm chặt lấy chân bố, kiên quyết đòi ở lại với ông.
Nửa năm sau, bố vừa khóc vừa dỗ dành, tìm đủ mọi cách để đưa tôi về với mẹ.
Quả nhiên, thay vì tự dằn vặt mình, chi bằng khiến người khác phát điên.
Tôi làm loạn, tôi vui vẻ.
1
Học kỳ hai lớp 11, tôi trở về nhà bố.
Do vấn đề hộ khẩu, tôi phải quay lại tỉnh cũ để thi, nên chuyển trường sớm để làm quen.
Mấy năm qua, tôi sống cùng mẹ, nhưng bà không cấm tôi liên lạc với bố.
Vậy nên vào các kỳ nghỉ đông hè, tôi vẫn thường quay lại nhà bố một chuyến.
Chủ yếu là vì tôi không muốn họ sống quá yên ổn, thỉnh thoảng phải về kiểm tra một chút.
Bố đích thân ra sân bay đón tôi, dọc đường quan tâm hỏi han đủ thứ.
Về đến nhà, tiểu tam… à không, vợ hai của bố niềm nở xuống lầu giúp tôi xách hành lý.
“An An, chuyện nhập học đã lo liệu xong rồi, thứ Hai tuần sau con đến trường báo danh là được.”
Lên lầu, cô em gái cùng bố khác mẹ của tôi đã đứng đợi sẵn trước cửa.
Từng ấy năm trôi qua, phòng của tôi vẫn được giữ nguyên.
Bạn nghĩ đây là một gia đình ấm áp hòa thuận ư?
Không, vì họ biết rất rõ... Chỉ cần tôi không vui, thì đừng ai mong được sống yên ổn.
2
Năm tôi 5 tuổi, bố mẹ ly hôn.
Lý do là khi mẹ mang thai tôi, bố đã không chịu nổi cô đơn, nên ra ngoài ăn vụng và có con riêng.
Đứa con gái ngoài giá thú đó nhỏ hơn tôi một tuổi.
Mẹ phát hiện ra, cảm thấy ghê tởm bố.
Bà nội rất hài lòng với mẹ, không muốn bà ly hôn, nhưng khuyên không được, đành đánh bố tôi một trận.
Mẹ nói với tôi: “An An, làm người thì phải ích kỷ một chút, mọi chuyện đều phải lấy niềm vui của mình làm nguyên tắc.”
Tôi nghĩ bụng, mẹ ơi, cái này không cần dạy, vì nó có thể di truyền.
Nhà tôi không phải hào môn thế gia, nhưng cũng thuộc dạng khá giả, bố còn mở một xưởng nhỏ.
Mẹ không hứng thú với việc kinh doanh, nên khi ly hôn, bà lấy tiền tiết kiệm, một căn nhà và tôi.
Thế nhưng, hôm mẹ đưa tôi đi, tôi kiên quyết không chịu theo bà.
Mẹ tức giận, một mình quay về quê nhà là Lan Thành, bỏ lại tôi.
Thật lòng mà nói, dù bố có bội bạc với vợ, nhưng chí ít ông với đối xử tôi vẫn rất tốt, dù sao ai bảo tôi là con ruột ông chứ.
Bố vỗ n.g.ự.c cam đoan: “An An, con mãi mãi là công chúa nhỏ của bố. Bố sẽ không bao giờ để con chịu ấm ức, cũng sẽ không để con buồn.”
Tôi cảm động vô cùng: “Bố, thật chứ?”
“Đương nhiên là thật.”
Bố, đây là chính miệng bố nói đấy nhé.
Hai tháng đầu, cuộc sống của chúng tôi khá yên ổn, bố đi làm, tôi đi học, chỉ là trong nhà thiếu đi một người.
Nhưng hai tháng sau, bố và một người phụ nữ tên là Lưu Như Phương đi đăng ký kết hôn, rồi đưa bà ta về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/song-tren-doi-quan-trong-nhat-la-phai-vui/chuong-1.html.]
Bà nội thấy mất mặt, không cho tổ chức đám cưới.
Cùng lúc đó, một cô bé cũng được đưa đến. Cô bé đó tên Tống Lệ Lệ, là con gái của họ.
Cô bé rụt rè nép sau mẹ, gầy nhẳng như một cọng giá đỗ.
Bố an ủi tôi: “Em gái con không ai chăm sóc nhiều năm nay, rất đáng thương, bố muốn bù đắp cho con bé. Nhưng con yên tâm, bố vẫn thương An An nhất.”
Tôi gật đầu: “Bố, vậy thì để cô ta đi đi.”
“Hả?”
Bố rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói vậy.
“Nếu bố yêu con nhất, thì hãy để cô ta dọn đi. Con không thích cô ta. Bố từng hứa sẽ không để con buồn mà.”
Bố á khẩu, không nói được lời nào.
Lưu Như Phương rưng rưng nước mắt: “Nếu vậy thì mẹ con dì sẽ dọn ra ngoài.”
“Không được, dì Lưu phải ở lại.” Tôi lập tức bác bỏ.
Họ đều không hiểu ý tôi.
Bố tôi vui mừng, tưởng rằng tôi không bài xích Lưu Như Phương, chỉ chưa quen có thêm em gái.
Thế là ông quyết định để Tống Lệ Lệ dọn đi một thời gian, để tôi thích nghi dần.
Nhưng Lưu Như Phương thì phải ở lại.
Nếu mẹ con họ dọn ra ngoài ở, nhưng vẫn ở nhà bố tôi, xài tiền của bố, thì bố tôi sẽ phải suốt ngày chạy sang đó, rồi dễ quên mất đâu mới là nhà của mình.
3
Từ ngày hôm đó, tôi chính thức bước vào giai đoạn "nổi điên" của mình.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lúc đầu, Lưu Như Phương cứ tưởng tôi thích bà ta ở lại, nên ra sức lấy lòng, chỉ mong sớm ngày được đón Tống Lệ Lệ quay về.
Bà ta làm bữa sáng, trên bàn chỉ có trứng chiên mà không có trứng luộc, tôi liền đập vỡ bát.
Buổi tối, bà ta gắp miếng đùi gà trong đĩa, tôi lại đập vỡ cái đĩa.
Tóm lại, trong nhà này, chỉ cần là việc Lưu Như Phương làm, tôi nhất định phải gây chuyện.
Bà ta ăn cơm, tôi đổ thêm muối.
Bà ta đọc sách, tôi bật loa hát hò.
Bà ta rửa bát, tôi đổ dầu.
Bà ta lau sàn, tôi khạc nước bọt lên.
Bố tôi nghiêm túc dạy dỗ: "Trẻ con phải biết lễ phép."
Ngẫm lại thấy có lý, tôi quyết định làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, chủ động "cải thiện" mối quan hệ với Lưu Như Phương.
Để bà nội chấp nhận bà ta, tôi lấy túi hàng hiệu của bà ta cho bà nội đeo đi chợ.
Lo bà ta đi giày cao gót dễ vấp ngã, tôi cắt hết gót giày, biến thành giày bệt.
Đến sinh nhật bà ta, tôi đích thân vẽ tặng một bức tranh.
Không ngoài dự đoán, bà ta ôm chiếc váy mới bị dính đầy màu vẽ, khóc không thành tiếng. Tôi đoán là bà ta cảm động lắm.
Ban đầu, Lưu Như Phương còn cố gắng nhẫn nhịn, muốn lấy lòng tôi.
Sau đó, bà ta bắt đầu sợ hãi, chẳng dám nói nhiều.
Cuối cùng, khi đã chịu hết nổi, bà ta vừa khóc vừa kể lể với bố tôi.
Bố tôi cũng thấy tôi quá đáng, nên mặt mày nghiêm nghị mắng tôi mấy câu.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hiểu rồi, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Lưu Như Phương làm nũng kéo bố tôi đòi đi chụp ảnh cưới, còn in ra treo trong nhà cho tôi ngứa mắt.
Hôm sau, chiếc váy cưới trắng tinh đã bị tôi "nâng cấp" thành hồng phấn rực rỡ.
Bố tôi tức giận chạy tới hỏi tội, tôi chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Váy công chúa màu hồng không đẹp sao ạ?"
Bố tôi đưa tay vò vò mái tóc ngày càng nhiều sợi bạc, cầm chổi lên vụt tôi một cái.