Sóng Ngầm Dưới Mặt Hồ - 02.
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:25:59
Lượt xem: 2,926
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:25:59
Lượt xem: 2,926
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p
Thấy chúng tôi im lặng, cô gái khẽ nhếch mép.
Sau đó, cô tự nhiên khoác lấy cánh tay của Lâm Hàn Nghiêm, kéo chiếc váy ngủ màu hồng phấn trong suốt xuống một chút.
Những vết đỏ trên cổ và đường cong mờ ảo dưới lớp vải hiện rõ.
Cả người cô ấy dựa vào Lâm Hàn Nghiêm mềm mại không xương.
Ánh mắt bất an của anh ta dừng lại trên tôi.
Tôi tuyệt vọng quay đầu đi, khẽ nhắm mắt lại.
Tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên mặt, thái dương tôi giật giật đau nhức.
Chuyện gì đã xảy ra, dù có chậm hiểu đến đâu tôi cũng đã rõ.
Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ là kẻ xui xẻo trong trò chơi trải nghiệm cuộc sống của người giàu, nhưng giờ có vẻ tôi còn là gia vị trong câu chuyện tình của cậu công tử nhà giàu.
Thật là xui xẻo.
Vì vậy, tôi không muốn ở lại thêm nữa, quay đi thu dọn hộp giao hàng, chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng cô gái đột nhiên gọi tôi lại:
"Khoan đã, cô chẳng phải là bạn gái nhà nghèo mà Hàn Nghiêm chơi bời ngoài trường sao?"
"Mặc đồng phục giao hàng nên tôi không nhận ra, cô là Giang Minh Lạc của học viện Văn pháp phải không?"
Tôi ngừng tay, quay lại nhìn cô ấy.
Nửa phút sau, cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Cô ấy là tiền bối của tôi, Thẩm Trúc – người nổi tiếng với gia thế và nhan sắc vượt trội, luôn được mọi người vây quanh.
Nhưng giữa chúng tôi có một mối hiềm khích.
Bởi vì Thẩm Trúc đã ngấm ngầm giúp người khác cướp mất suất trợ cấp cho học sinh nghèo của tôi, nên tôi chưa bao giờ như những người xung quanh, nịnh bợ hay xu nịnh cô ta.
Thấy ánh mắt tôi trầm lại và có phần không tự nhiên, Thẩm Trúc càng siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn Nghiêm hơn.
Cô ta cố tỏ ra vui vẻ, giọng điệu ngọt ngào giả tạo:
"Hàn Nghiêm, không ngờ rằng năm ngoái khi em vô tình phàn nàn về một cô em học kém cao ngạo, mà anh hỏi thăm vài câu rồi thực sự giúp em xử lý Giang Minh Lạc. Cái chiêu này hay thật, cao tay quá..."
Thẩm Trúc ngẩng đầu, liếc tôi một cái sắc bén rồi nói tiếp:
"Cao tay đến mức khiến tài nữ của học viện chúng ta, Giang Minh Lạc, bị dắt mũi xoay như con rối."
Hai tay tôi nắm chặt bên quần, trong khi luồng không khí mát lạnh từ điều hòa thổi vào người nhưng lại chẳng mang lại chút cảm giác thoải mái nào.
Tương lai, tình cảm, tiền bạc, mồ hôi của người bình thường, đối với đám người này chỉ là những cỏ dại chướng mắt ven đường, họ không chỉ lờ đi mà còn cố đạp nát dưới chân và nhổ nước bọt vào.
Thẩm Trúc cúi xuống hôn lên má Lâm Hàn Nghiêm, như một phần thưởng vì đã làm nhục tôi đến mức này, rồi liếc tôi đầy khiêu khích.
Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt cô ta trở nên điên cuồng và quái dị, cô ta mở miệng hỏi:
"Em gái Minh Lạc, Lâm Hàn Nghiêm có nói với em là anh ta bị trầm cảm đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/song-ngam-duoi-mat-ho/02.html.]
Tôi cau mày nhưng không phủ nhận.
Người phụ nữ trước mặt thấy vậy, lập tức cười gập người lại.
Những lời cô ta nói ra khiến tôi lạnh cả người.
"Đó là vì em từng nói với Hàn Nghiêm rằng, em có một người em trai tự tử vì trầm cảm."
"Chỉ cần Lâm Hàn Nghiêm nói mình bị trầm cảm, em chắc chắn sẽ ngu ngốc mà mắc bẫy."
"Quả nhiên đúng như dự đoán."
Vừa dứt lời, trong không khí chợt lặng đi, chỉ còn lại tiếng ve kêu rả rích.
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi mất kiểm soát, cắn chặt môi, tháo chiếc mũ bảo hiểm giao hàng và siết chặt trong tay, điên cuồng đập về phía Lâm Hàn Nghiêm.
Nếu lúc này tôi còn nhẫn nhịn, thì ngày mai chẳng thà mở quán bánh bao còn hơn.
Lồng n.g.ự.c tôi phập phồng dữ dội, tôi hét lên chửi mắng:
"Trầm cảm hả? Giả nghèo hả? Thích đ.â.m vào nỗi đau của người khác hả?"
"Anh đáng đời khi bố mẹ không thương nổi anh, đồ cầm thú, đáng đời khi bố anh đánh mẹ anh ngay trước mặt anh, sao ông ta không đánh c.h.ế.t anh luôn đi!?"
"Hôm nay tôi sẽ thay bố anh đánh c.h.ế.t anh!"
Trong một năm sống cùng Lâm Hàn Nghiêm, dù là giả vờ hay thật lòng, chúng tôi đã từng chia sẻ với nhau những tổn thương sâu kín.
Vì vậy, tôi hiểu rõ điều anh ta mãi mãi không thể buông bỏ, là sự lạnh nhạt và thờ ơ của cha mẹ, khiến anh ta từ nhỏ đã không cảm nhận được tình yêu thương của gia đình.
Và lúc này, điều đó trở thành vũ khí để tôi công kích và nguyền rủa anh ta.
Chưa kịp để hai người phản ứng, tôi lại liên tục ném mạnh về phía mặt của Lâm Hàn Nghiêm.
Vì cơn giận đang sôi sục, tôi thở hổn hển, tình trạng thiếu ngủ kéo dài khiến đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Khi Thẩm Trúc nhắc đến em trai Giang Tề Lạc, lý trí tôi đã cố gắng giữ vững cả buổi chiều bỗng chốc tan vỡ.
Anh ấy là người mà tôi, không ai có quyền chạm vào.
Đến khi Thẩm Trúc kéo tôi ra, Lâm Hàn Nghiêm vẫn không hề đáp trả.
Anh ta lấy tay che miệng, đầy m.á.u trên tay.
"Anh không sao chứ, Hàn Nghiêm? Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!"
"Con điên này không muốn sống nữa rồi, dám đánh anh!? Đợi lát nữa tôi sẽ bảo ba tôi..."
Giọng của Thẩm Trúc tức giận xen lẫn tiếng nức nở, nhưng Lâm Hàn Nghiêm lại nắm lấy tay cô, lắc đầu:
"Không cần, đừng."
"Tất cả... là tôi nợ cô ấy."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.