Đứng quầy thịt, Tống Tịch đột nhiên yên bất động. Hướng Âm ở bên cạnh, thấy cứ chằm chằm thì khỏi cảm thấy chột . Cô né ánh mắt , nặng nhẹ hỏi: "Cậu như thế gì?"
"À, hỏi cô xem về phương diện ăn uống, cô kiêng kị gì ?"
"Kiêng kị?"
"Chính là cô dị ứng với món nào , ghét món nào , đặc biệt thích món nào ?"
"Chuyện thì..." Lần đến lượt Hướng Âm rơi trầm mặc. Bình thường cô để ý đến phương diện ăn uống lắm, nếu như gọi cơm ở bên ngoài ăn thì cũng chỉ là úp mì tôm. Những món cô ăn thì chỉ loanh quanh thịt lợn luộc, thịt lợn xào, thịt bò xào gì gì đó, đổi những món khác. Hỏi cô chủ đề , thà hỏi Kim Nguyên còn nhiều hơn cô.
Tống Tịch nhiều thời gian, thấy cô nghĩ thì cũng để yên cho cô nghĩ, xen .
Hướng Âm nghĩ hoài : "..."
Mập
Nhìn chờ mong như , là cứ trả lời đại .
" thì ghét cái gì, chỉ điều dị ứng nhẹ với hải sản, đặc biệt là tôm... chỉ cần ăn một con tôm là miệng bắt đầu ngứa, bụng cũng sẽ khó chịu."
Tống Tịch âm thầm điền hải sản danh sách cấm bàn ăn: "Ò, cô thích món gì ?"
"Ừm... , tiền mà, ăn gì đều thể gọi, ăn đến mức phát chán thì thôi cho nên cũng món nào thích ăn. Nếu về những món thường xuyên ăn thì những món từ lợn với gà, bò thì ít hơn một chút."
"Vậy thì hôm nay chúng ăn đơn giản chút." Hắn cũng vội, thời gian của bọn họ vẫn còn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/song-lai-vo-tinh-gap-duoc-trai-dep/13.html.]
"Ờ!" Hướng Âm cũng mặc kệ gì thì , từ đầu đến cuối đều vai một mỹ nữ an tĩnh, theo , xem chọn đồ. Bình thường cô bao giờ tự siêu thị cũng kinh nghiệm chọn đồ lắm.
" , cô dị ứng với hải sản, thế còn cá nước ngọt thì , ăn ?"
"Cá nước ngọt thì ăn , nhưng mà thích cho lắm." Trong ấn tượng của cô, món cá là món cũng cũng chẳng , mấy tháng ăn thì cô cũng chẳng mong nhớ về nó. Tuy nhiên nếu mâm cơm cá thì cô cũng ngại gắp mấy miếng.
"Ò." Tống Tịch đáp tỏ vẻ , đẩy theo xe đẩy lướt qua gian bán cá.
Hôm nay mua nhiều đồ lắm, dù cũng chỉ nấu cho hai ăn. Siêu thị nhà cũng tiện, mua đồ tích quá nhiều, ăn ngày nào mua ngày cũng .
Đến bước thanh toán, mỹ nữ an tĩnh từ đầu đến cuối đều động tĩnh mới lên tiếng, ném thẻ đen của : "Để thanh toán."
Tống Tịch ngay lập tức nắm lấy thẻ của cô: "Không cần , nghỉ ở nhà cô , đồ ăn thì cứ để trả tiền ."
Hướng Âm : "Cậu đủ tiền trả chỗ ?"
Mặc dù bọn họ mua ít đồ nhưng mà giá đồ trong siêu thị thể nào so với bên ngoài. Với một sinh viên tài chính hạn, lương tháng ba cọc ba đồng còn mới đuổi khỏi phòng trọ đến tiền thuê nhà nghỉ còn tích kiệm như thì việc thể trả đồ quả thật là một điều cần cân nhắc. Hoài nghi của cô lý do.
Tống Tịch đưa mắt con bảng tính điện tử ngừng nhảy lên, cho đến khi nhân viên thu ngân mỉm một con : "Của quý khách hết năm trăm ba mươi hai nghìn. Quý khách thanh toán bằng tiền mặt chuyển khoản ạ?"
Tống Tịch dư tài khoản đến ba trăm của , ái ngại liếc cô.
Mất mặt ghê.