SƠN TỊCH - TRÓC YÊU (3)

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:32:55
Lượt xem: 649

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đôi mắt đỏ rực của Khủ tràn đầy sát ý.

 

Không chạy nổi nữa nắm chặt Tróc Yêu Thứ mà nương để , nghĩ thầm, dù chếc cũng đánh một trận.

 

Ta dốc sức quét linh khí, xuất chiêu với quyết tâm liều chếc.

 

Ai ngờ, Khủ há mồm một cái bỏ chạy.

 

Ta ngơ ngác, Tróc Yêu Thứ trong tay:  

“Ta... lợi hại thế ?”

 

“Chii—”

 

Chuột nhung chân bịt tai, thể béo múp run cầm cập.

 

Cảm giác lạnh buốt bò lên lưng.

 

Có thể khiến Khủ bỏ chạy đánh, chỉ một khả năng — xuất hiện một con yêu mạnh hơn nó.

 

Ta chậm rãi đầu — trong bóng tối sâu thẳm của cánh rừng, một đôi mắt xanh lục sáng rực lóe lên...

 

03

 

Đôi mắt di chuyển nhanh trong bóng tối, vội vàng ôm lấy chuột nhung bỏ chạy.

 

Không rõ chạy bao lâu, quần áo và mặt mũi đều cành cây cào rách.

 

Chỉ đến khi cảm giác rợn biến mất, mới dám dừng , ngã phịch xuống đất, thở dốc từng .

 

Có lẽ vị đại yêu thấy quá yếu, lười so đo với .

 

Thoát chếc trong gang tấc, nghiêng đầu chuột nhung, thở :  

"Tiểu tử, quả nhiên ngươi giống như sách , là một con chuột may mắn, thật quá... sống thêm một ngày ."

 

Chuột nhung dùng hai tay ôm lấy một viên cầu tròn, lăn lăn tới bên , vẻ hiểu lời , mặt mũi đầy kiêu ngạo.

 

“Cái gì đây?”

 

Ta nhặt viên cầu mà nó mang .

 

Màu xanh đen, trông như một loại ngọc thạch.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nghe các tiểu thư, phu nhân nơi hoàng đô chuộng dùng đá quý trong núi trang sức, một viên đá cũng bán ít bạc.

 

Phụng Nhị thì bỏ chạy , chẳng đồng nào trong , chẳng như kẻ buồn ngủ vớ gối ?

 

Ta đang vui mừng, chuột nhung bất thình lình nhảy lên cắn một phát.

 

Máu nhỏ xuống viên ngọc, nó hút .

 

Ngọc hóa thành hai luồng sáng, lao thẳng mắt .

 

"A ——"

 

"Đau quá!"

 

Ta ôm mặt, lăn lộn đất.

 

Mắt cay xè đau nhức.

 

hình ảnh xa lạ chớp lóe mắt.

 

Cuối cùng dừng nơi hình bóng một con mèo đen. Nó dùng đôi mắt xanh thẫm chằm chằm, ánh đầy linh thiêng và bất khả xâm phạm.

 

Đau đớn dần tan, từ từ mở mắt.

 

Nếu ai ở đây, hẳn sẽ thấy đôi mắt lúc tỏa ánh xanh hút hồn, vầng m.á.u chảy xuống càng khiến ánh trở nên thần thánh dị thường.

 

Sau cơn hỗn loạn, cảm thấy vết thương đang hồi phục với tốc độ kỳ diệu.

 

cành cây xa, một con mèo đen đang dán ánh sắc bén , lạnh lùng thốt mấy chữ như từ kẽ răng:  

“Phàm nhân ngu , dám kết khế ước với .”

 

Là… đại yêu trong rừng!

 

Trên đường , cũng kể về yêu mèo giếc .

 

Nghe đồn hung yêu chính là một con mèo đen.

 

Một luồng lạnh lẽo toát lưng, tim đập liên hồi.

 

Hắn chớp mắt hóa thành hình , áp sát .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/son-tich/troc-yeu-3.html.]

 

“Trả nguyên đan cho !”

 

Hắn bóp cổ , đồng tử biến thành dạng dọc, tựa hồ triệu hồi thứ gì đó từ trong thể .

 

Chốc lát, tay khựng , thì thào:  

“Sao thế…”

 

Ta thở nổi, sắc mặt đỏ bừng.

 

Chuột nhung quýnh quáng kêu loạn, trừng mắt một cái liền trợn trừng lăn bất tỉnh.

 

Ta vỗ tay , cố gắng :  

“Tha… mạng… cái gì gọi là nguyên đan cả…”

 

Hắn thẳng mắt , bốn mắt giao , như thứ gì đó liên kết giữa chúng .

 

Cảm giác đau đớn và ngạt thở của cũng truyền sang . Gương mặt đại yêu sững , lập tức buông tay, ho khan, tay che cổ.

 

Hắn bằng ánh mắt âm u:  

“Ngươi gì? Vì nguyên đan thể triệu hồi?”

 

“Nguyên… gì cơ…”

 

Ta ngập ngừng, nhớ viên ngọc khi nãy.

 

Chuột nhung đất vẫn giả chếc, chân còn co giật.

 

Thấy do dự, đại yêu lộ vẻ "quả nhiên là thế".

 

Hắn ngửa tay tụ khí, một làn sương xanh u ám ngưng tụ:  

“Giếc ngươi, nguyên đan tự khắc về.”

 

Ta phản ứng nhanh, chụp lấy tay :  

“Đại nhân chậm !”

 

Hắn nhíu mày.

 

Ta nuốt nước bọt:  

“Tiểu nhân thấy đại nhân sắc mặt , hẳn là thương ? Giếc là việc nhỏ, dưỡng thương mới là đại sự. Tiểu nhân từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, rành ít dược thảo, nếu đại nhân chê, nguyện tận tâm hầu hạ.”

 

Hắn chẳng hề động lòng, giơ tay chuẩn hạ sát.

 

Ta vội kêu:  

“Ngài giếc cũng chẳng lấy nguyên đan !”

 

Hắn sững .

 

“Nói rõ.”

 

Dưới ánh mắt sắc lẻm như ăn thịt của , run lẩy bẩy đáp:  

“Cái đó… cảm giác… nguyên đan của ngài… hòa thể . Nói cách khác… nó… mất .”

 

Hàm răng hàm của đại yêu siết chặt đến suýt nát.

 

Trước khi phát điên, lóc:  

“Đại nhân! Ta còn hữu dụng mà! Ta thật sự hữu dụng!”

 

Hắn nén giận, hỏi:  

“Ngươi hữu dụng chỗ nào?”

 

“Ta… … trồng rau.”

 

04

 

Ta vội vàng tháo gói hương bên hông đưa cho , bên trong là Linh Cữu Thảo do chính tay trồng.

 

Mèo trong thôn , con nào cưỡng nổi mùi hương .

 

là yêu, nhưng cho cùng cũng vẫn là... cùng loài, chắc cũng khác lắm... chắc ?

 

Thế mà đại yêu ngửi xong liền phun một ngụm máu!

 

Trời ơi đất hỡi, hôm nay nhất định chếc ?!

 

Ta nghẹn họng : “Ta thật sự gì cả!”

 

Đại yêu sắc mặt trắng bệch, vịn cây, m.á.u tươi tràn khỏi khóe miệng.

 

Khu rừng nhiều yêu vật, trận động tĩnh của chúng hẳn khiến ít yêu quái chú ý.

 

 

Loading...