Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người c.h.ế.t một , thể giữa hai thế giới...Đó chính là mà cô cần!
Hoài lúc từ nổi lên, lềnh phềnh mặt nước. Người xung quanh nhảy xuống vớt lên, bọn họ ai cũng hoang mang cho rằng đêm nay chứng kiến đủ những điều kì dị. Đêm về khuya, trăng lên giữa bầu trời lạnh lẽo, sóng ngoài sông đánh bờ xào xạc. Khi mà ánh lặn ở điểm cuối sông, của thôn chắc chắn sẽ những đêm ngủ!
-Sương, giờ lên giường ngủ mà còn ở đây gì ?
Nhàn mò xuống nhà bếp thì thấy Sương đang lưng với cô, bên cạnh nó đốt một ngọn đèn.
-Sương!
Nhàn chầm chậm xuống gọi, Sương vẫn hề trả lời. Hai cùi chỏ nhẹ nhàng chuyển động như Sương đang cái gì đó. Bên tiếng động, Nhàn đầu thì thấy Hoài mở cửa nhà, cô im lặng vẫy tay gọi . Sương vẫn như hề phát giác, hai tay nó vẫn ngừng nghỉ.
Quan tài của ông Bân hạ huyệt mấy hồi trống. Ngay lúc chợt Sương lên tiếng:
-Mảnh gương thứ hai, rơi xuống nhà ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/soi-guong-khong-bong/6.html.]
Giọng Sương lạnh lẽo và vô hồn, nếu như là cha nó chắc hẳn sẽ là nó đang . Hoài bước tới một tiếng, dè dặt hỏi:
-Mảnh gương? Nó lên điều gì?
Không ai trả lời, vẫn chỉ thấy hai cánh tay Sương liên tục việc. Hoài rón rén tới cầm lên ngọn đèn mà mắt rời khỏi Sương một giây nào. Anh cầm ngọn đèn tới ngay sát đầu Sương, Sương chỉ cao tới n.g.ự.c Hoài nhưng tài nào thấy phía nó.
-Nếu con , cha sẽ đốt con!
Hoài càng lúc càng dí sát ngọn đèn Sưong, lúc nó dừng tay . Trong cái khí yên lặng đến đáng sợ khiến lồng n.g.ự.c thể nào yên lặng . Tay Hoài cầm ngọn đèn mà môi hôi túa như ướt nhẹp, và Sương vẫn .
-Nếu con , cha sẽ đốt con. Không thứ gì thể chống ngọn lửa cả!
Hoài lập câu , đưa tay từ từ, từ từ chạm vai Sương. Bàn tay chạm tới vai Sương, nó phắt . Cú xoay khiến Nhàn giật thót vịn vách nhà mới ngã, mà Hoài cũng giật kém.
Sương với đôi mắt vô hồn trống rỗng, tay trái nó cầm một chiếc gương to bằng mặt trăng từ đất. Hình dáng gương kì lạ và cũ kĩ, là vô cùng cũ và dơ bẩn. Hai mặt gương bám đầy bùn lầy và rong rêu như mới moi lên từ nước, và tay Sương đang cầm một chiếc khăn tay lau chùi nó. Động tác của Sương tuy chậm nhưng vô cùng đều đặn như máy móc.
-Soi gương! Soi gương bóng!