Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Lý dừng , chống mạnh gậy xuống đất vang lên một tiếng, hai mắt bà sâu hòm chăm chăm Hoài. Khoảng mấy phút , bà Lý mới với thái độ thù địch:
-Cậu , đưa con gái chỗ chết. Cậu để cô thấy con gái .
-Cô , cô là ai? hề...
Hoài đến đây thì đột nhiên ngừng , đó như nhớ điều gì, hốt hoảng :
-Bà đang đến cô gái mặc áo dài trắng thuyền ?
Bà Lý nhíu chặt lông mày:
-Cậu thấy cô ?
Trăng rằm tháng chạp trong veo sáng vằng vặc bầu trời. Dưới đất mùi rơm thơm lừng báo hiệu một mùa bội thu nhưng ai cảm thấy vui vẻ. Trong đêm tối thanh vắng, im lặng đến đáng sợ thi thoảng vài tiếng chim cuốc kêu văng vẳng. Dù ai nó thật sự là điều gì, nhưng lẽ thôn chuẩn hứng chịu một đại nạn.
Những ngày đó đêm nào Nhàn và Hoài cũng phiên thức canh Sương. Cho đến ngày mười chín tháng chạp, phát hiện ông Bân hàng xóm c.h.ế.t ngoài bờ ruộng. Tháng chạp ruộng lúa đa đều khô, nhưng ông như thể c.h.ế.t đuối bên bờ ruộng khô. Khi phát hiện , xác ông sình trương lên và nứt nẻ cả.
Hoài tin thì vội vã chạy qua, thấy xác ông Bân thì hai chân Hoài như thụt lùi. Bởi vì xác ông giống như như Sương lúc đó và cả Nhàn cái đêm đầu tiên Hoài thấy. Hoài là túc trực bên ông Bân lúc liệm, chắc chắn rằng đang quan sát kĩ những đổi xung quanh. Vậy mà chỉ một lát , con dâu ông Bân đến chỉ bên cạnh vái xác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/soi-guong-khong-bong/4.html.]
-Sao mảnh gương vỡ ở đó. Ai vô ý như hả?
Hoài tin mắt , dụi mắt tận mấy . Làm mảnh gương tự xuất hiện , còn là...mảnh gương hệt như các mảnh gương Sương đập vỡ mà thu dọn hôm đó. Trên mảnh gương còn thoang thoáng màu đỏ như máu...
Thầy bói Trần ở thôn bên cạnh qua để giúp đỡ việc liệm xác và chôn cất. Ông đang chuyện với con cháu ông Bân bên khi về phía . Thầy Trần đẩy kính lão, giọng hỏi:
-Xảy chuyện gì ?
Dâu ông Bân chỉ về mảnh gương:
-Thưa thầy, con là ai để mảnh gương vỡ bên cạnh xác của cha chồng con nữa.
-Gương ư?
Thầy Đỗ chầm chậm , dâu ông Bân định lấy mảnh gương thì thầy Đỗ vội ngăn . Tần ngần một chút ông mới bảo Hoài:
-Này , tới nhặt mảnh gương đem ngoài đào lỗ chôn . Nhớ đào sâu nửa thước, cách chỗ nước một trăm bước chân.
Lúc nhà gồm vợ và con trai ông Bân đều đến. Bọn họ nghi ngờ gì về việc chôn mảnh gương cả. Hoài vẫn bất động nên con trai đem chôn. Thầy Đỗ ngăn cản, ông gằng giọng Hoài:
-Cậu định ? Cậu mảnh gương mà.