Đối với những tính toán giá trị hao phí của tiền bạc như , thực sự dễ lừa.
Lô dược liệu đầu tiên từ khi thu mua đến khi bán cho các hiệu thuốc ở nơi khác và thu hồi tiền hàng thực là một quá trình dài, tiếc là ba bọn Thời Nhị Lang chỉ chú trọng đến lợi nhuận, mà rằng lợi nhuận dùng thời gian đổi lấy.
Tiền lãi nặng, tiền vay mượn, các loại lãi suất riêng lẻ trong một tháng vẻ lớn, nhưng cộng dồn đối với bọn họ thì đó là một khoản tiền khổng lồ.
Toàn bộ bạc mà Cao Tiểu Hồng lấy từ Thời Nhị Lang trong bốn năm qua đều nôn hết.
Lương thực trong cửa hàng lương thực của Thời Nhị Lang cũng bán với giá thấp.
Tiên sinh phòng sổ sách tham ô bao nhiêu bạc trong ngần năm cũng đủ để trả lãi.
Cuối cùng Thời Nhị Lang chịu nổi nữa, đến tìm Giả đại phu để rút vốn.
Hắn chắc còn duy trì hình ảnh trong lòng , còn bảo Giả đại phu đừng cho . Sao thể qua mắt pháp nhãn của chứ.
"Rút vốn?" Biểu cảm của Giả đại phu chắc hẳn là khinh thường.
"Ngươi xem tờ khế ước góp vốn , chúng thỏa thuận là cùng chịu lỗ lãi, cùng gánh vác rủi ro, nếu ngươi rút vốn một cái mà rút hết tiền, khiến cửa hàng thiếu tiền, thì đây?
"Cái khế ước góp vốn của chúng đăng ký ở quan phủ, ngươi rút thì cũng , sẽ đưa cho ngươi ba nghìn lượng, chúng xem như xong chuyện."
Khi Giả đại phu câu , ả điên Cao Tiểu Hồng đó nhịn nữa, lao lên cắn Giả đại phu, may mà phòng sổ sách , cùng Thời Nhị Lang kéo Cao Tiểu Hồng .
Giả đại phu là ai chứ, là đại phu nổi tiếng nhất thành Vĩnh Châu của chúng .
Hắn quan hệ với trong nha môn quan phủ đó, ai mà sợ lúc đau đầu nhức óc chứ.
Thế nên khi đến nha môn kiện Cao Tiểu Hồng, trong nha môn nhanh chóng bắt nàng .
Cao Tiểu Hồng đe dọa Thời Nhị Lang cứu nàng : "Ngươi đừng quên, ngươi vì mà những gì."
---
Húc Nhi đứa bé thực sự giống , dạy vỡ lòng chỉ bảo nó thẳng giảng, đầy một khắc nó chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/so-sach/chuong-9.html.]
Sau đó còn lớn tiếng la hét với .
Phụ lo lắng đến mức ăn ngon.
Đi nhà cữu cữu chơi, đột nhiên phát hiện nhà cữu cữu của một đứa bé xinh xắn đáng yêu, khi về nhà vẫn nhớ mãi quên, còn bàn bạc với mẫu rằng ước gì Húc Nhi như Tiểu Đông.
Mỗi bước mỗi xa
Thật Đỗ Mẫn phúc khí ở mà đứa bé đáng yêu đến .
Mẫu mà gì.
Ta trêu ông: "Nếu đổi Húc Nhi với Tiểu Đông nhà cữu cữu, phụ bằng lòng ?"
Ông hiếm khi nhíu mày: "Ước gì Tiểu Đông là con cháu nhà chúng thì mấy."
Húc Nhi vui: "Mẫu cần Húc Nhi nữa ? Húc Nhi ngày mai thể lời , học hành chăm chỉ." Ta xoa đầu Húc Nhi, trong lòng tiếc nuối.
Đứa bé do kẻ điên và lưu manh sinh , xem bốn tuổi , từ nhỏ tận tâm nuôi dưỡng, mà bằng một ngày củaTiểu Đông trong lòng phụ .
Đứa bé tuy vô tội, nhưng nghĩ đến Tiểu Đông vứt bỏ, từng mặc bất kỳ bộ quần áo lụa là nào, trong lòng thấy tủi cho đứa con của .
"Không, Húc Nhi ngày mai cùng mẫu thăm phụ nhé."
Ta dẫn Húc Nhi tìm Thời Nhị Lang.
Hắn đang bận tranh cãi với bọn cho vay nặng lãi về chuyện lãi suất, thấy dẫn Húc Nhi đến, mày nhíu : "Tô Tri Xuân, ngươi là đồ lừa đảo, còn mặt mũi đến đây ?"
"Ta lừa ngươi cái gì? Chẳng Húc Nhi nhớ phụ , tìm phụ đó ."
"Húc Nhi, , tìm phụ con ."
Thời Nhị Lang râu ria xồm xoàm, vẻ mặt xui xẻo, Húc Nhi dám gần: "Đây phụ ."
"Tri Xuân, lúc nàng đưa Húc Nhi đến cũng thể chăm sóc nó, đợi kiếm tiền, đợi phụ nàng c.h.ế.t sẽ về tìm nàng."
"Phụ ngươi mới chết! Nếu ngươi quản Húc Nhi, sẽ đưa nó đến chỗ Cao Tiểu Hồng, để nó theo mẫu nó!"