Số Mệnh Tốt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:02:18
Lượt xem: 564

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta hoảng hốt, nâng cao giọng: "Ta là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư đi đâu ta đi đó."

 

Đại công tử cười khẽ: "Muội ấy giờ đã là ni cô của chùa Quảng Phúc, còn tiểu thư gì nữa, ngươi là nha hoàn của hầu phủ, phải biết ai mới là chủ tử."

 

Tiểu thư muốn cầu xin, lại bị Ngô ma ma đẩy vào trong xe ngựa, gã sai vặt vung roi, xe ngựa nhanh chóng chạy xa.

 

Phu nhân quay mặt đi không nhìn ta: "Ngươi trung thành với chủ, các nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư đều đã có nơi chốn, bây giờ ta cũng tìm cho ngươi một chỗ về."

 

Phu nhân nhìn về phía đại công tử.

 

"Người đưa đến viện của con rồi, sau này hãy đối tốt với nàng ấy."

 

Ta giãy ra, nhào tới dưới chân phu nhân.

 

Không đúng, không đúng.

 

Tiểu thư nói đã xin phu nhân cho ta rời phủ rồi mà.

 

Nhưng chưa kịp lên tiếng, giọng của phu nhân lại vang lên, như mang chút cầu xin: "Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho tiểu thư nhà mình thì hãy nghe lời, trước kia Thanh Uyển đối tốt với ngươi như vậy, hãy coi như vì con bé đi."

 

Ta bị mấy nha hoàn đẩy vào viện của đại công tử.

 

6

 

Tuy đại công tử là thứ tử, nhưng chiếm một chữ “trưởng”, xưa giờ vẫn luôn ngang ngược ở trong phủ.

 

Hắn lớn hơn tiểu thư một tuổi, từ bé đã luôn nhằm vào tiểu thư, cướp giấy mực, đồ chơi nàng ấy thích, thấy tiểu thư tin cậy ta nhất, lại tới đòi tiểu thư tặng ta cho hắn.

 

Lần đó tiểu thư nổi giận tột độ, đập thư phòng của hắn, dùng thước đập rách đầu hắn.

 

Sau đó, tiểu thư bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày, cấm túc trong viện nửa năm, có điều từ ấy đại công tử cũng không dám đòi ta nữa.

 

Chỉ thỉnh thoảng chạm mặt, ánh mắt hắn luôn nhìn ta chằm chằm.

 

Năm ngoái hắn đã cưới thê, trong viện có bốn, năm thông phòng, Ngọc Châu dẫn ta đến phòng nàng ấy.

 

Vừa tiến vào, nước mắt nàng ấy đã rơi tí tách.

 

"Ngày hôm đó bọn ta nghe được tin đồn đại nha hoàn hầu cận tiểu thư cũng phải tuẫn táng, nhưng ta thực sự không muốn ch//ết, cha nương ta vẫn đang chờ tiền hàng tháng ta gửi về để lo cuộc sống."

 

Ta không nói câu nào, cũng không biết phải nói gì.

 

Ch//ết yên bình chi bằng gắng gượng sống, chính ta cũng không cam tâm chấp nhận cái ch//ết.

 

Thấy ta im lặng, nàng cười giễu, vén tay áo lên:

 

"Ta tự cho là tránh được một kiếp, nhưng chẳng thà hôm đó ch//ết đi còn hơn, có lẽ đó cũng chính là mệnh của ta."

 

Ta nhìn qua, trên cánh tay trắng nõn của Ngọc Châu đầy những vết bầm tím, thậm chí còn có vết m//áu đỏ rỉ ra thấm ướt áo trong.

 

"Sao có thể!"

 

Ta khiếp sợ nắm hai tay nàng, tại sao đại công tử lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?

 

"Không phải đại công tử, là thiếu phu nhân."

 

Ngọc Châu nói xong, thân thể nàng run lên, ánh mắt đầy sợ hãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/so-menh-tot/chuong-5.html.]

Ta không dám tin.

 

Thiếu phu nhân là nữ nhi của trung thư sĩ lang thuộc thư hương thế gia, năm ngoái vừa gả vào phủ, nổi danh hiền lương thục đức, tháng trước còn nâng hai nha hoàn thân cận nàng ta lên làm thông phòng.

 

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mấy ma ma cao lớn lực lưỡng đẩy ta và Ngọc Châu xuống đất.

 

Ngọc Châu hoảng sợ dập đầu, lại bị cưỡng ép kéo dậy, đ.â.m mấy cây ngân châm dài vào khe móng tay.

 

Ta bị chặn miệng, không thể giãy giụa.

 

Vẻ mặt thiếu phu nhân vẫn ôn hòa như thế, nhất cử nhất động như đã được dùng thước đo lường vậy, nàng ta không nói lời nào, tự có ma ma bên cạnh nói thay nàng ta:

 

"Vào viện này phải biết ai là chủ tử, trước hết phải học tốt quy củ, ngày sau còn dài lắm."

 

Ma ma đó như hung thần, nói rồi giơ tay véo vào người ta, ta đau đớn rên lên.

 

Có lẽ hành hạ đủ rồi, ma ma đó buông tay.

 

Ta vội vàng quỳ xuống xin tha: "Thiếu phu nhân khoan dung, không biết hai bọn ta đã làm sai điều gì mà phải chịu trách phạt như vầy."

 

Ma ma cho ta một bạt tai: "Trước mặt thiếu phu nhân mà dám ngươi với ta hả, còn ra thể thống gì không?"

 

Thiếu phu nhân nâng chung trà, nhấp một ngụm: "Ta biết ngươi là nha hoàn thân cận của nhị tiểu thư, bình thường luôn bày dáng vẻ như là tiểu thư. Nhưng ở chỗ ta, chủ tử chính là chủ tử, nô tài chính là nô tài, ngươi tới thì phải theo quy củ của ta, trước tiên phải sửa lại cái dáng vẻ này của ngươi đã."

 

Ngọc Châu không còn phát ra âm thanh, nằm co ro dưới đất.

 

Một quyển kinh Phật bị ném đến trước mặt ta, thiếu phu nhân chế nhạo:

 

"Nghe nói ngươi biết đọc biết viết, phu quân cũng từng tán thưởng ngươi, đúng lúc hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện, ngươi liền chép kinh cầu an một trăm lần thay ta đi."

 

Ta vừa đứng lên, sau đùi bị đạp một cước, lập tức quỵ xuống đất, đau đến mắt nổ đom đóm.

 

Ma ma ấn vai ta xuống: "Cô nương phải quỳ chép thì mới thể hiện được sự thành tâm."

 

Sau khi bọn họ rời đi, ta đỡ Ngọc Châu dậy.

 

Trên cơ thể nàng đầy vết châm, vết nhéo, chỉ có khuôn mặt là còn trắng trẻo.

 

"Ta đến viện này rồi mới biết, thiếu phu nhân không dung thị thiếp, thông phòng, mấy người trước đó bị hành hạ không ch//ết thì tàn, sợ người ta nói nàng ta ghen tuông đố kỵ nên nàng ta mới nâng hai nha hoàn thân cận lên làm di nương.

 

Vân Châu, nơi này không thể ở lại, thiếu phu nhân biết đại công tử từng đòi tiểu thư tặng ngươi, đã sớm coi ngươi như cái đinh trong mắt, nàng ta sẽ lấy mạng ngươi đó."

 

Nhưng muốn đi đâu có dễ như thế.

 

Tiểu thư có thể thuận lợi xuất gia là nhờ đại công tử nghĩ kế cách xu nịnh ở ngoài, lão gia mới bỏ qua cho nàng ấy.

 

Tiểu thư đối tốt với ta như vậy, ta nên báo ân.

 

Đó là những lời các nha hoàn đưa ta tới đây đã nói.

 

Đại công tử chắc chắn cũng đang chờ ta không chịu nổi mà vẫy đuôi cầu xin hắn.

 

Chờ thêm chút đi, có lẽ thiếu phu nhân trút giận xong thì sẽ ổn thôi.

 

Khi đó ta còn ngây thơ, luôn nghĩ theo chiều hướng tốt.

 

Chưa từng nghĩ đến, người phía trên sẽ không mềm lòng vì người dưới ngoan ngoãn vâng theo, họ sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi.

 

Loading...