Số Mệnh Tốt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:55:15
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không biết mọi người đi đâu hết, bữa tối cũng không đưa tới.

 

Có lẽ gặp phải chuyện lớn như vậy, tiểu thư cũng ăn không vô, ta sờ ly trà đã nguội trên bàn, đi đến bếp lấy một ấm nước nóng.

 

Trong viện không có ai, ta định đi tìm Lưu ma ma, bà ấy là nhũ mẫu của tiểu thư, có bà ấy khuyên bảo, tiểu thư sẽ nguôi lòng hơn.

 

Ta đến cửa viện nhưng không tài nào đẩy cửa ra được.

 

Qua khe cửa, ta nhìn thấy có vài gã sai vặt đang canh giữ bên ngoài.

 

Ta gọi bọn họ mở cửa, nói tiểu thư chưa ăn cơm, bọn họ nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không nói một câu nào.

 

Dù ta có nói gì đi nữa, bọn họ vẫn như người điếc, không hề nhúc nhích.

 

Ta tức giận đá mạnh vào cửa.

 

Đáng giận là ta chỉ là một nha hoàn mua từ bên ngoài về, lời nói không có trọng lượng, ta bèn chạy về phòng mình, định tìm Bích Châu ra mắng đám người đó.

 

Cha nàng ấy là đại quản sự bên cạnh lão gia, nô bộc trong phủ ít nhiều cũng phải nể nang mấy phần.

 

Khi ta đẩy cửa vào, chiếc giường vốn đầy ắp đồ đạc giờ chỉ còn lại mỗi đồ của ta.

 

Ngay cả rương y phục của mấy người Bích Châu cũng không thấy đâu.

 

Đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

 

Ta hoảng hốt, vội vàng chạy đến chính phòng.

 

Hai gã sai vặt cầm theo một ổ khóa lớn đứng trước cửa.

 

Đại công tử đứng bên trong, tiểu thư thì đang ngồi bệt dưới đất.

 

Ta lấy hết can đảm xông vào, muốn nâng tiểu thư dậy.

 

Tiểu thư nhẹ như thế mà lúc này nàng ấy lại như đống bùn, ta không sao đỡ lên nổi.

 

Đại công tử là con của Tạ di nương, vốn không hòa thuận với tiểu thư từ lâu, lúc này vẻ mặt cũng lộ ra không nỡ: “Phụ thân đã tận lực rồi, nếu muội không chịu, danh tiếng của cả nhà sẽ mất hết.”

 

Ta không hiểu ý của hắn, nhưng ta nhìn thấy trên bàn có một cái khay.

 

Bên trong đặt một dải lụa trắng.

 

4

 

"Ta không tin."

 

Tiểu thư giãy giụa đứng dậy, dùng hết sức xé mảnh lụa trắng: "Tại sao phụ thân, mẫu thân không đến, tại sao lại để huynh tới, chắc chắn là huynh nói bậy, ta không tin, ta không tin."

 

Tiểu thư vốn luôn đoan trang lúc này lại giống như mấy bà tử cãi vã trong phủ.

 

Có lẽ hơn nửa là thương hại, hoặc có lẽ không còn cách nào, đại công tử gọi lão gia đến.

 

Người tiểu thư run run, tay nàng lạnh băng, siết lấy bàn tay ta: "Cha chắc chắn sẽ không bỏ mặc ta, ông ấy thương ta nhất mà."

 

Nàng lẩm bẩm kể từ nhỏ hầu gia đã thương nàng nhất, ngay cả tiền tiêu hàng tháng cũng cho nàng nhiều hơn đại công tử.

 

Ta gật đầu, chắc là đại công tỷ nhầm rồi.

 

Lão gia và phu nhân thương tiểu thư như thế, sao nỡ để nàng ch//ết được.

 

Ngay cả nương khi bán ta, bà cũng chưa từng nghĩ đến việc để ta ch//ết.

 

Ta nghĩ hầu phủ đâu đến nỗi thiếu thốn giống nhà ta mà phải bức t/ử tiểu thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/so-menh-tot/chuong-3.html.]

 

Nhưng sau này, ta mới biết.

 

Đối với những người giàu có, sống trong nhung lụa như bọn họ mà nói, danh tiếng và thể diện mới là điều quan trọng nhất.

 

Lão gia đến rất nhanh, vẻ mặt uy nghiệm ngồi ở trên chủ vị.

 

 

"Vệ gia lang tử trận, toàn kinh thành đều khen hắn anh dũng, đó là vinh dự của hầu phủ chúng ta, con khóc lóc ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?"

 

Một câu nói lập tức làm khuôn mặt tiểu thư tái nhợt, miệng mở ra nhưng không thể thốt nên lời.

 

Thấy nàng như vậy, lão gia thở dài, giọng hòa hoãn hơn:

 

"Xuất giá tòng phu, con học thuộc nữ đức từ nhỏ, là nữ nhi xuất sắc nhất của cha, bây giờ con cũng nên làm gương cho các muội muội."

 

Ông ấy vung tay, hạ nhân bưng khay đến, bên trên là một tấm vải trắng mới.

 

Tấm vải đại công tử mang tới đã bị tiểu thư xé rách rồi.

 

"Đừng làm loạn nữa, nương con nghe nói con làm loạn liền đổ bệnh, con là nữ nhi hiếu thuận, đừng để bà ấy ưu phiền."

 

Mãi đến khi lão gia đi rồi, tiểu thư vẫn im lặng, dường như nàng đã chấp nhận số phận.

 

Một lúc lâu sau, nàng đẩy ta, giọng nàng khàn khàn:

 

"Vân Châu, ta không muốn ch//ết, nhưng thế gia đại tộc không cho phép ta sống, ngươi đi đi, trong hộp trang điểm còn bạc, ngươi cầm đi đổi khế chuộc thân, sống cho thật tốt."

 

Ta khóc không ngừng được: "Tiểu thư đi với ta đi, chúng ta đến phương Nam, ta biết làm bánh ngọt, chúng ta có thể sống tốt. Đúng rồi, chuồng chó, trong sân có chuồng chó, ngay dưới gốc đa, không có ai biết, chúng ta chui ra từ đó là có thể chạy được."

 

Ta kéo tiểu thư nhưng không được, chỉ đành lau nước mắt, tự mình thu xếp đồ đạc.

 

Cú sốc ngày hôm nay quá lớn, tiểu thư đã quyết tâm ch//ết.

 

Nhưng ch//ết yên bình chi bằng gắng gượng sống.

 

Ta không muốn tiểu thư ch//ết.

 

Ta thu xếp bọc đồ xong, nhìn lại bộ y phục tiểu thư đang mặc quá nổi bật, y phục của nha hoàn vẫn thích hợp hơn.

 

Tiểu thư có vóc người tương tự với ta, ta định vào phòng lấy đồ của mình.

 

Nhưng khi đẩy cửa, cánh cửa lại không hề nhúc nhích.

 

Cửa bị kẹt ngay lúc này.

 

Ta gấp đến nước mắt trào ra, bắt đầu đập mạnh cửa, làm tiểu thư đang chìm trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại.

 

Nàng duỗi tay đẩy cửa.

 

Khóc rồi lại cười.

 

"Phu quân tương lai của ta ch//ết rồi, ta phải tuẫn táng theo hắn, đó mới là trinh tiết liệt nữ, mới là có giáo dưỡng."

 

Nàng đứng dậy, chậm rãi nhặt tấm vải trắng lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

Ta không cam lòng, tiểu thư luôn ôn hòa hiền hậu với mọi người, lễ nghi thi thơ không gì không tinh thông, luận tài học còn giỏi hơn những tú tài bên ngoài kia rất nhiều, tại sao lại phải tuẫn táng theo người?

 

Mới vài ngày trước, tiểu thư nhà thượng thư trúng phong hàn qua đời, sao không thấy phu quân tú tài đã định hôn của nàng ấy tuẫn táng theo nàng ấy, sao chỉ khắc nghiệt với riêng nữ tử như vậy?

 

Ta cắn răng, lấy kéo từ trong giỏ ra.

 

"Tiểu thư, ngài có dám đánh cược với Vân Châu một lần không?"

 

Loading...