Số Mệnh Tốt - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:12:38
Lượt xem: 542

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng tức giận nói: "Tiện nhân Phù Dung lại dám nhân lúc ta không có trong phủ vu hãm ngươi, ta nhất định phải trách phạt ả ta."

 

Nếu không phải giọng nói quan tâm đó giấu chút tiếc nuối, thì ta đã thật sự tin lời nàng rồi.

 

Trong lòng ẩn ẩn đau.

 

Dù chủ mẫu là tứ tiểu thư đã từng ngây thơ, ngay thẳng, thì cũng sẽ không tha cho thiếp thất.

 

Sau chuyện đó, ngay cả cửa phòng tứ tiểu thư cũng không cho ta bước ra, nói là sợ người đụng phải.

 

Cả viện này đều là người của tứ tiểu thư, nếu ta không ăn, bọn họ sẽ đút ta ăn.

 

Ta chỉ có thể nhìn bụng mình ngày một lớn hơn.

 

Ta không muốn ch//ết, viện lại canh phòng quá nghiêm, ta không nghĩ ra đường sống nào.

 

Nhưng biến cố rất nhanh ập đến, biểu công tử gặp chuyện ngay trong viện của mình.

 

Hắn bị Phù Dung đ.â.m trâm vàng xuyên qua cổ, ch//ết ngay tại chỗ.

 

Cữu phu nhân tức giận tột độ, sai người kéo Phù Dung tới trong viện, chỉ mấy côn đã lấy nửa cái mạng.

 

Nghe nha hoàn hầu cạnh nói là vì biểu công tử coi trọng người mới, trong tay không có bạc nên định bán nàng ta, lần này bán đến nơi càng tệ hơn, vào rồi sẽ không còn đường sống.

 

Phù Dung không phục: "Đều là con người, hắn dựa vào đâu mà quyết định sống ch//ết của ta, để hắn ch//ết trong tay ta, xem hắn còn có thể cao cao tại thượng nữa không?"

 

Cữu phu nhân bị kích động, hạ lệnh dùng côn đánh nàng đến nát.

 

Trước khi ch//ết, ta thấy nàng nở nụ cười như giải thoát.

 

Khuôn mặt tứ tiểu thư không nhìn ra hỉ nộ.

 

Đứa trẻ trong bụng ta giờ đã thành đứa trẻ duy nhất của biểu công tử, cữu phu nhân vội vàng cho người chuyển ta đến viện bà, chăm sóc cẩn thận.

 

Hóa ra bà cũng biết tứ tiểu thư muốn hại ta.

 

Bà sợ xảy ra bất trắc, ngay cả đứa trẻ cũng không còn.

 

Địa vị của ta theo nước lên thuyền dâng, có vài người tới lấy lòng, ta chọn một người đáng tin viết thư cho đại công tử hầu phủ.

 

Mấy ngày sau, hắn đưa hai ma ma từng hầu hạ Tạ di nương đến, bọn họ rất có kinh nghiệm trong việc sinh nở.

 

Đi cùng còn có một tin dữ.

 

Lần đó sau khi tứ tiểu thư suýt nữa bệnh vong ở Tôn phủ, ngũ công tử đã để lại thư, bỏ văn theo võ, một mình đến biên cương, muốn sớm tạo dựng công danh sự nghiệp để làm chỗ dựa cho các tỷ tỷ.

 

Hắn không chiến thắng liên tiếp giống các tướng quân trong thoại bản, mà chỉ miễn cưỡng trở thành một bách phu trưởng tử trận trên chiến trường.

 

Quân đội không tìm được t.h.i t.h.ể của hắn, bèn gửi một bộ khôi giáp nhuốm m//áu không biết lột từ trên thi th//ể ai về, lập một ngôi mộ y phục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/so-menh-tot/chuong-22.html.]

Sau khi biết tin tứ tiểu thư lập tức ngã bệnh, ôm hết sai lầm về mình.

 

Khoảng thời gian qua, nàng không có chút tiến bộ nào.

 

Cũng không nghĩ xem, tiểu công tử chỉ mười mấy tuổi, không trải thế sự, sao có thể tránh được tùy tùng, một mình xông ra chiến trường.

 

Hầu phủ sa sút quá nhanh, hai công tử mà chia ra cũng chẳng bao nhiêu.

 

Cẩn thận nghĩ lại, khi đó ở trong ngục, đại công tử vẫn trấn định như thường, hắn không thể nào không biết lưu lại vài lời làm thiếu phu nhân yên lòng.

 

Chẳng qua vì nhà nương gia của thiếu phu nhân không giúp ích được gì cho hắn mà thôi.

 

Hắn thật sự không có cách ngăn cản tam tiểu thư gả vào vương phủ sao? Vệ gia như mặt trời ban trưa cũng bại trong tay hắn, chẳng qua là lão gia tiếc tiền tài, chẳng qua là ông ta muốn giữ mặt mũi mà thôi.

 

Ta không dám nghĩ tiếp.

 

Sau khi biểu công tử qua đời, mấy vị công tử lăm lăm dòm ngó, nghĩ đủ cách hại ta.

 

Ngàn phòng vạn phòng, tới gần ngày dự sinh vẫn bị ám hại.

 

Ta bị một tiểu thư vội tới thỉnh an cữu phu nhân đụng phải, lập tức vỡ ối.

 

Mọi việc cho sinh sản đã được chuẩn bị từ một tháng trước, tình cảnh cũng không rối loạn, chỉ là bồi bổ quá mức, thai quá lớn, sinh không dễ.

 

Tứ tiểu thư mặc kệ người khác ngăn cản, nàng xông vào trong phòng, mặt mày tái nhợt: "Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ngươi cố gắng sinh, chỉ cần sinh được, ta sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ngươi."

 

Lần này nàng không hề nói dối.

 

Người trong viện đều nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong bụng ta, nếu không sinh được, dòng thứ trong phủ sẽ ăn sống n//uốt tươi tứ tiểu thư và cữu phu nhân.

 

Ta sinh một ngày một đêm, thực sự không còn sức lực.

 

Có lẽ số mệnh của ta đến rồi, ta nhìn thấy rất nhiều người đến đón ta.

 

Đại tỷ, muội muội, Bích Châu, Ngọc Châu, tam tiểu thư, Thảo Nha, các nàng cười khanh khách, vươn tay kéo ta.

 

Ta chưa kịp nắm tay họ, đã có người kéo ta lại.

 

"Há miệng, đút cho nàng uống."

 

Đại công tử hầu phủ đưa đến một bát nhân sâm trăm năm tuổi mà thiếu phu nhân gả mang theo.

 

Chén nhân sâm đó đã kéo ta và đứa trẻ trở về từ quỷ môn quan.

 

Ta sinh một nam hài, tám cân tám (4,4kg), béo mập, cữu lão gia đặt tên là Diên Bình.

 

Tứ tiểu thư ôm đứa trẻ nói xin lỗi ta.

 

Ánh mắt nàng đầy sự áy náy và hối tiếc, làm ta biết, cuối cùng nàng cũng xem ta như người có m//áu có thịt.

 

Loading...