Số Mệnh Tốt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:53:42
Lượt xem: 215
1.
Năm ta tám tuổi đã bị bán vào hầu phủ.
Lúc ấy, thiên hạ gặp hạn hán, đất đai cằn cỗi, mùa màng thất bát.
Nương ta vuốt ve chiếc vòng bạc đeo trên tay suốt một đêm, cuối cùng cũng không tháo xuống.
Bà không đành lòng bỏ đại tỷ trưởng nữ, nhị huynh trưởng tử trưởng tôn, hay là muội muội nhỏ dại ngây thơ đáng yêu.
Bà chảy nước mắt, vươn tay kéo ta qua, nói rằng thường ngày ta là đứa con hiếu thuận nhất, vậy nên có thể hiểu được nỗi khổ của bà.
Rồi bà gọi người môi giới đến, bán ta với giá hai lượng bạc, cứu sống cả gia đình, còn ta hai tay trống trơn bước vào hầu phủ.
Làm nha hoàn thô sử trong ba năm, ma ma quản sự thấy ta thật thà lại ít nói, nên đưa ta tới làm việc trong viện của nhị tiểu thư.
Tiểu Thuý cùng vào phủ với ta vẫn còn nhóm lửa trong phòng bếp, nàng ấy khen ta thật tốt số.
Nha hoàn thân cận của chủ tử, tính từ nơi ăn đến chốn ở đều là thượng đẳng, có khi còn tốt hơn tiểu thư nhà giàu đôi chút.
Ngọc Châu cũng từng nói: “Tiểu thư là chủ tử tốt nhất nhất luôn, ta muốn đi theo tiểu thư cả đời, tiểu thư gả cho người ta cũng muốn đi theo, ta sẽ gả cho một quản sự, sau này lại làm nhũ mẫu cho tiểu tiểu thư, tới khi già rồi thì lại làm ma ma.”
Cả phòng cười nghiêng ngả, tiểu thư nghe đến chuyện gả người lập tức đỏ mặt.
Vào đầu năm, tiểu thư đã được định hôn với Phiêu Kỵ tướng quân - đích trưởng tử của Vệ gia.
Hai người trai tài gái sắc, đúng là duyên trời tác hợp.
Đêm đến, mấy đại nha hoàn chen chúc nhau trên một chiếc giường, say sưa bàn về hôn sự của tiểu thư.
Gia đình giàu có đều có quy luật bất thành văn, nha hoàn hồi môn đa phần sẽ làm thông phòng, về sau sẽ nâng thành di nương.
Bích Châu là người hầu, không có gì dị nghị: “Tiểu thư lương thiện thuần khiết, sau này ta sẽ làm thông phòng, cả đời đều theo tiểu thư.”
Ta cau mày: “Ta không muốn làm di nương, ta muốn rời phủ làm ăn buôn bán, làm gì cũng do chính bản thân quyết định.”
Hàm Châu cũng bị bán tới đây trong những năm mất mùa đói kém, miệng lưỡi nàng vô cùng lanh lợi, trong lòng tự có cán cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/so-menh-tot/chuong-1.html.]
“Bên ngoài có gì tốt đâu, cả năm làm việc quần quật vất vả cũng ăn không đủ no, tiểu thư muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, nhất quyết không rời khỏi phủ.”
*** Truyện do nhà dịch Tia Nắng Sau Mưa chuyển ngữ. Ủng hộ và theo dõi nhà dịch tại fanpage fb Tia Nắng Sau Mưa nhé. ***
Tiểu thư nghe được câu chuyện của nha hoàn chúng ta, cho gọi ta đến.
Nàng nói chờ sau khi nàng xuất giá sẽ trả lại khế ước bán thân cho ta, để ta có thể rời khỏi phủ, sống cuộc sống tự do tự tại. Ta cảm động đến rơi nước mắt, lén lút nhét thêm cho nàng vài miếng điểm tâm.
Phu nhân nói nữ tử cần phải mảnh mai yêu kiều. Từ sau khi tiểu thư đính hôn, đến cơm cũng chẳng dám ăn no. Những thứ cần học cũng rất nhiều, cầm kỳ thi hoạ, quản lý gia đình, tính toán sổ sách.
Mỗi ngày trôi qua, tiểu thư đều mệt đến nỗi tay cũng chẳng nhấc lên được. Dẫu vậy, tiểu thư vẫn vô cùng vui vẻ.
Vệ gia xuất thân võ tướng, nhận được vô vàn ân sủng của Thánh thượng.
Vệ công tử lại càng tài giỏi xuất sắc, đầu năm đã theo quân đi tới biên cương, chỉ trong ba tháng đã được thăng chức làm Vân Kỵ uý, một chức quan thất phẩm.
Mấy ngày trước nhận được tin gửi về, trong thư còn kèm theo một tráp mã não, từng viên từng viên đều trong suốt, nhìn cũng biết đã dành nhiều tâm tư chọn lựa.
Mặt tiểu thư đỏ bừng, ôm tráp trốn lời trêu ghẹo của phu nhân, vội vào phòng viết thư hồi đáp.
Hôn kỳ đã định vào cuối năm, tiểu thư cũng bắt tay vào chuẩn bị áo cưới.
Bản vẽ là do phu nhân mời người có tài nghệ thêu bậc nhất kinh thành phác hoạ, tơ vàng chỉ bạc chuẩn bị cả một giỏ, nhìn thôi cũng đủ hoa mắt.
Ta cảm thấy đau lòng khi tiểu thư thức khuya đến đỏ cả mắt, nên muốn giúp nàng thêu trong chốc lát.
Lưu ma ma gõ vào trán ta: “Váy cưới chỉ có tân nương mới được làm, người sốt sắng cái gì.”
Mắt ta ngấn lệ, nói sợ tiểu thư mệt mỏi.
Mấy người Bích Châu chen nhau một chỗ cười nói: “Loại mệt mỏi này tiểu thư còn vui ở trong lòng ấy.”
Mặt tiểu thư lại càng đỏ hơn, nàng đặt áo cưới trong tay xuống rồi đứng dậy đuổi theo cù lét mấy người kia, tiếng cười dần ngập tràn khắp căn phòng, Lưu ma ma cũng hiếm khi không ngăn cản mà ngồi cười ngả cười nghiêng.
Váy cưới thêu mất mấy tháng ròng, lung linh rực rỡ, tinh xảo vô cùng.