Chương 12
Dù thù lâu, một năm vẫn nhớ trả thù , tìm thì cơn giận chắc cũng nguội kha khá .
Đến lúc đó, chỉ cần vài câu dỗ dành, chắc chắn xử lý .
Nghĩ tới đây thấy tương lai rực sáng trở .
…
Sau khi xuống tàu, vội mua vé máy bay đặt khách sạn để chạy trốn.
đến nhờ một bạn từ thời cấp ba, trả tiền để cô dùng căn cước của thuê nhà, hai đứa cùng ở.
Cô học đại học, nghiệp xong thì phục vụ, ngày nào cũng sáng tối về, vất vả lắm.
Có thể cải thiện chỗ ở, gần chỗ hơn nên cô vui vẻ đồng ý ngay.
Trong lòng hề cảm giác hoảng sợ trốn chạy.
Ngược thấy nhẹ nhõm từng .
Mệt nhiều năm như , cuối cùng cũng buông .
Sướng.
Mỗi ngày ngoài việc lên mạng tìm hiểu cách xin bảo lưu, suy nghĩ xem chuyện thế nào với cố vấn học tập, nghĩ cách giấy xác nhận giám hộ, thì thời gian còn dùng để ăn và ngủ.
Gần Tết, bạn về quê, chỉ còn .
Đó là cái Tết vui nhất, thoải mái nhất trong đời .
Khi còn nhỏ, luôn tưởng tượng, lớn lên tiền , đến Tết sẽ mua một cái bánh kem dâu thật , mua một đống rau củ, trái cây và đồ ăn vặt.
Vừa xem chương trình Gala Tết nhàm chán, ăn lẩu.
Ăn xong lẩu sẽ ôm bánh kem và đồ ăn vặt từ tốn ăn tiếp.
Ăn đến khi buồn ngủ, sẽ rửa mặt cũng đ.á.n.h răng, mặc bộ đồ mới tinh tươm… sofa ngủ một giấc vô ưu vô lo.
Không cần lo ba say xỉn phát điên.
Cũng cần lo tiền học phí, tiền sinh hoạt kỳ .
Năm nay cuối cùng thực hiện giấc mơ đó, cảm thấy hạnh phúc.
hạnh phúc, còn bọn họ đau khổ thì cứ việc đau khổ.
Dù hồi đau khổ, bọn họ cũng vui phơi phới!
Thoắt cái là hết kỳ nghỉ.
Để tránh lúc thủ tục bảo lưu gặp ba yêu cũ, bật điện thoại đúng ngày về trường, phớt lờ hàng ngàn tin nhắn, đợi máy đỡ lag gọi cho Trần Trung Sâm.
Anh ở đầu dây bên gấp đến khản giọng, hỏi đang ở .
báo một vị trí ở thành phố bên cạnh, trốn ở đó từ lâu , bảo đến đón.
Trần Trung Sâm lập tức đồng ý.
Sau đó tắt nguồn nữa.
Trần Trung Sâm , kiểu gì Mạnh Huy và Triệu Nhất Phàm cũng .
Dù gì thì… thật:
Trần Trung Sâm việc, thật sự thông minh lắm.
Ba đó đều ở trường, thì thể yên tâm thủ tục.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như dự tính.
thuận lợi chạy xong tất cả giấy tờ.
Sau đó gửi một tin cho Trần Trung Sâm, bảo đừng tìm nữa.
Rồi gọi xe thẳng sân bay, bỏ trốn .
đến một thành phố nhỏ mà luôn tới.
Cắn răng thuê một căn nhà , môi trường .
Ở đây ấm, còn lo mùa đông đến mà mua nổi áo khoác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sinh-vien-ngheo-va-cac-thieu-gia/chuong-12.html.]
Ban đầu còn nhập tâm đóng vai nữ chính kiểu chị đau lòng chạy trốn chờ nam chính thức tỉnh.
Ai ngờ lúc hạnh phúc quá… đóng nổi vai .
Ngày nào cũng ăn đủ, ngủ đủ, dậy ăn tiếp, ngủ tiếp.
Sướng đến mức não lúc nào cũng mơ màng.
Cứ thế trôi qua hai tháng.
đắm chìm trong cuộc sống mới xinh , trời cao đất dày là gì nữa.
Và , một ngày đầy nắng… gặp Mạnh Huy.
Nói thật, khoảnh khắc thẳng mắt , đầu trống rỗng.
vì sợ.
Mà vì thoát khỏi trạng thái chiến đấu quá lâu, nhất thời phản ứng thế nào.
Thấy vẫn khá bình tĩnh, giống chuẩn g.i.ế.c trong cơn xúc động, cảm giác căng thẳng trong cũng bay nhanh chóng.
vẫn nên gì để qua ải .
Thế là chỉ còn cách thẳng thật chăm chú, cố gắng dùng ánh mắt cảm hóa .
Anh bật một cái đầy khó hiểu và nguy hiểm.
Anh :
“Trên đường đến đây, vẫn nghĩ… gặp , chắc chắn em sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa nữa. Không ngờ là em cũng lúc cạn chữ.”
Câu đó khiến lạnh sống lưng một chút.
Được thôi, ngốc.
Đến nước , chắc chắn bộ sự thật.
Biết đứa mồ côi.
Biết chẳng hề thật lòng thích .
Biết tất cả hình tượng mong manh, tội nghiệp mặt đều là diễn.
Chậc.
Chắc là điều tra sạch sẽ .
Thấy vẫn im lặng, bước nhanh đến, túm lấy kéo sát mặt.
“Hạ Tâm Kết, em gì với ?”
Nghe câu đó xong, mắt lập tức sáng lên.
Bề ngoài là giận, thực chất là uất ức, rõ ràng là còn buông nổi !
Thế là thở dài, lấy lùi tiến:
“ đúng là chẳng gì để cả. là thế đấy, quen dối, để bụng, đạo đức tệ hại. Ây, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. cũng hết cách .”
Lực tay siết cổ tay lập tức tăng lên.
kêu đau, mặt đổi sắc mà chịu đựng.
Dù từ nhỏ quen nhịn .
Chuyện gì cũng nhịn .
là… ninja mà.
Mạnh Huy hiếm khi nổi giận đến mức lộ rõ:
“Em quá đáng lắm ?! Em rõ ràng … rõ thật lòng với em. Em rõ ràng thích em đến mức nào!”
cũng gì nữa.
ngay lúc tới hai chữ thật lòng, mắt trái xinh của tự nhiên nhỏ một giọt nước mắt.
Mạnh Huy khựng .
vội giơ tay lau, :
“Mặt trời chói quá, ý giả vờ đáng thương để dỗ .”