Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu sau, chị họ gọi điện cho tôi.
Vẫn như mọi khi, chị lại nhắc đến Hứa Tấn, nói anh chu đáo thế nào, lần trước còn cất công mua đồ bổ dưỡng cho dì và đồ chơi cho đứa cháu nhỏ.
Bốn năm trước, khi chị họ tôi kết hôn, chính Hứa Tấn đã đi cùng tôi. Trước khi đi, tôi có kể cho anh nghe rằng bố mẹ tôi đã mất từ sớm, và tôi lớn lên nhờ sự chăm sóc của dì.
Bình thường anh hay làm mọi thứ một cách hờ hững, nhưng hôm đó lại vô cùng chu đáo, những việc tôi không nghĩ tới, anh đều lo lắng thay. Cuối cùng, anh còn mừng một phong bì rất lớn.
Tôi lặng lẽ nghe chị kể. Cuối cùng, như nhớ ra điều gì đó, tôi hỏi chị họ:
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
Chị trả lời: “Hai ngày trước.”
“Nhưng hôm đó, hình như cậu ấy không vui lắm, trông cả người có gì đó lạ lắm. Khi chị hỏi sao cậu ấy không đưa em đi cùng thì cậu ấy cũng không trả lời.”
Tôi hít một hơi sâu.
Anh làm vậy là sao? Đã quyết định tránh xa tôi, vậy thì tại sao lại lặng lẽ làm những điều này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-nam-yeu-tham/8.html.]
Anh có biết không, càng như thế, suốt đời này tôi càng không thể quên anh. Nhưng đây đâu phải là điều anh muốn!
Tôi nói: “Sau này nếu anh ấy lại đến, đừng cho anh ấy vào nữa. Em với anh ấy… sẽ không còn liên lạc gì nữa đâu.”
“Em đã tỏ tình với anh ấy, và anh ấy từ chối rồi.”
Chị họ tôi ban đầu có chút sững sờ, nhưng sau đó cũng không nói gì về anh ấy nữa mà chỉ an ủi tôi rất lâu.
Chẳng bao lâu sau, chị và dì bắt đầu bàn bạc với nhau, quay ra giới thiệu cho tôi một vài đối tượng để xem mắt.
Tôi cảm thấy đau đầu, muốn từ chối cũng không được bởi vì chuyện cưới gả của tôi gần như trở thành mối bận tâm lớn nhất của bà ấy.
Trước đây, dì vẫn luôn nghĩ tôi và Hứa Tấn có thể đến với nhau nên không vội. Giờ biết chuyện không thành, dì tôi lo lắng đến mức chỉ trong vài ngày đã mọc vài cái mụn nước quanh miệng.
Tôi không còn cách nào khác, đành đi gặp hai người xem mắt.
Hôm gặp lại Hứa Tấn, tôi vừa gặp xong đối tượng thứ hai. Tôi bước ra khỏi phòng riêng thì tình cờ chạm mặt Hứa Tấn và nhóm bạn của anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, gương mặt không chút biểu cảm. Sau hơn một tháng không gặp, cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng hơn trước.
Khi nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên của anh là bước về phía tôi một bước, nhưng rồi dường như nhớ ra điều gì, anh lập tức dừng lại và quay đi, như thể không hề nhìn thấy tôi. Nhưng bạn bè anh đã nhìn thấy tôi. Có vẻ như họ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Hứa Tấn nên rủ tôi cùng họ đi ăn tối.