Anh nhìn tôi một lúc, như thể đột nhiên cảm nhận được tâm tình của tôi nên cả người bỗng trở nên thoải mái hơn, không còn sự im lặng như lúc nãy nữa.
Anh mặc tạp dề, động tác thành thạo mà đánh bơ trong khay.
Tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn anh làm, không biết phải làm gì giúp anh nên cảm giác bầu không khí khá ngượng ngùng. Thế là tôi liền nói vài câu về những chuyện gần đây mà tôi gặp phải. Mỗi câu tôi nói đều được anh đáp lại.
Tôi nhìn anh, chợt ngừng lại, cảm giác có gì đó không đúng:
“Cái bánh quy này vốn là anh dạy em làm, sao bây giờ anh lại quên bước làm nhỉ?”
Hơn nữa, anh chưa hề hỏi tôi về bước tiếp theo phải làm gì.
Không gian bỗng chốc im lặng.
Tôi nghe thấy âm thanh của vật gì đó suýt bị đánh rơi.
Giọng anh nghẹn ngào:
“Vừa nãy anh mới nhớ lại rồi.”
Dần dần, tôi và Hứa Tấn cuối cùng cũng trở lại như trước kia, nhưng không hiểu sao, tôi cảm giác anh không vui.
Hai ngày sau, một người bạn của anh tổ chức tiệc đầy tháng cho con, và tôi cũng đến dự.
Sau khi tiệc kết thúc, vài người hẹn nhau đi ăn thêm.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng Hứa Tấn nắm lấy cổ tay tôi và nói:
“Nếu lát nữa anh uống say mà em không ở bên, chắc anh không về được đâu.”
Bầu trời đêm sâu thẳm, giọng anh nghe thật đáng thương. Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy những điều khó nói.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao cũng là lần cuối cùng.
Trước đây anh đã đối xử với tôi rất tốt, giờ tôi chăm sóc anh một chút cũng không sao. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Nửa tháng trước, tôi nhận được thông báo sẽ được cử đi công tác ở Giang Thành. Thời gian khoảng nửa năm, và ngày mai tôi sẽ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-nam-yeu-tham/15.html.]
Tiệc dần sôi nổi hơn, và ai đó đề nghị chơi trò “Thật hay Thách”. Chẳng bao lâu sau, đến lượt Hứa Tấn.
Có người hỏi:
“Hứa Tấn, cậu có thích cô gái nào không?”
Hứa Tấn im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên và đáp:
“Có.”
Mọi người bắt đầu reo hò, tất cả đều quay sang nhìn tôi. Dù sao thì ngoài tôi ra, có lẽ họ cũng không nghĩ được đến ai khác.
Tôi hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng. Tôi định nói rằng: ‘Đừng nhìn tôi, không phải tôi đâu. Dù sao thì lúc tôi tỏ tình với Hứa Tấn, anh ấy đã thẳng thừng từ chối tôi rồi, chẳng giữ chút thể diện nào cả.’
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hứa Tấn đã cười nhẹ và nói:
“Thôi nào, tiếp tục đi.”
Tôi gặp may mắn, suốt trò chơi không hề thua lần nào. Mãi đến gần cuối, tôi mới thua một lần.
Người hỏi tôi, lại đúng là Hứa Tấn.
Anh cầm lá bài trong tay, ánh mắt mọi người xung quanh đầy vẻ trêu chọc.
Anh hỏi tôi:
“Em chọn gì?”
Tôi nghĩ một lúc rồi đáp:
“Chọn thách.”
Anh khẽ nhướn mày, mím môi lại như có chút căng thẳng.
“Nhắn tin cho đối tượng xem mắt của em đi.
“Nói với anh ta rằng ngày mai em có việc, không thể đi xem phim được.”
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi không nhúc nhích.