9
Sau đó, đám văn nhân nhã khách lấy đủ loại văn thơ ra ca ngợi vẻ đẹp và địa vị của mẹ ta.
Còn nhân tiện khen luôn cả ta.
Ta hoàn toàn không hiểu bọn họ đang lải nhải gì, chỉ thấy cũng êm êm tai.
Lão cha ruột của ta cũng khen mẹ ta mấy câu, cái gì mà tiên nữ trên trời, cái gì mà kim đồng ngọc nữ…
Nghe mà rợn cả người.
“Lúc trước ai đó chê ta là bùn nhão không trét nổi lên tường*, mẹ ta là phường con buôn kẹt sỉ không hào phóng khí độ gì hết.” Ta thở dài, ôm lấy cha mới với vẻ mặt đau lòng.
(*ngu si khó đào tạo)
Đã đến lúc nên nói huỵch toẹt ra rồi.
Cha mới đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào lão cha ruột cặn bã của ta: “Đường đường là Trưởng Công Chúa một nước gả cho ngươi, để ngươi có thể thuận lợi lên triều làm quan, nàng ấy thà chối bỏ thân phận, tự nhận mình chỉ là một nữ thương gia. Lại không ngờ rằng mới có chút tiếng tăm mà ngươi đã lập tức không coi nàng ấy ra gì."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Đôi khi, lời muốn nói phải giải thích rõ ràng ra mới có giá trị.
Có vẻ như lão cha ruột của ta vẫn còn tơ tưởng quay lại với mẹ ta. Cha mới đem toan tính của lão bày ra thẳng trước mặt mọi người để đập tan luôn vọng tưởng của lão, không cho lão ta có cơ hội được mẹ lựa chọn lần nữa.
Thân là một đứa trẻ, tất nhiên ta cũng có thể giúp việc vừa với sức của mình.
Ví dụ như trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ta hồn nhiên khai hết: "Lão ta viết hưu thư muốn đuổi mẹ ta đi để cưới thanh mai bé nhỏ vào nhà. À, hôm đó, ả còn bảo mình đang mang thai đệ đệ của ta. Hôm Hoàng Cữu Cữu mở yến tiệc Trâm Hoa thay mặt mẹ ta chiêu đãi các vị, lão ta cũng ở đó. Tiếc là chức quan quá thấp, không được vào."
Gã cặn bã này, muốn cưới người tình thuở nhỏ thì cũng được thôi, nhưng hay tin Trưởng Công Chúa đang tuyển phò mã lại còn muốn đến thử sức.
Cha ta tái mặt, lúc này vài người cố ý nhích người ngồi tránh xa lão ta, thậm chí có hai gã đồng bọn cực kỳ thân thiết với lão còn đứng lên cáo lỗi có việc gấp phải về trước.
Bọn họ rất thức thời, biết hiện tại gió đang xoay chiều nào.
Lão cha cặn bã của ta không ngu ngốc, chỉ là lão đinh ninh mẹ ta vẫn yêu mình tha thiết và ta cũng không thể sống thiếu cha nên lão đứng lên, rất tự tin dõng dạc nói: "Phượng Nhi, ta bị Vãn Nương lừa. Thật ra nàng ta không mang thai. Nàng cũng biết nhà họ Triệu chúng ta ba đời độc đinh, ta lo huyết mạch đến đời ta bị đứt mất nên mới làm ra điều nông nổi. Nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Mẹ ta hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi: "Lúc trước, ta thật là mù mắt mới vớ trúng ngươi. Dám làm mà không dám nhận, ngươi xứng đáng được tha thứ ư? Cho thêm một cái liếc mắt cũng thấy lãng phí."
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-me-ta-va-mat-tra-nam-tien-nu/6.html.]
Nói xong, mẹ ta đứng lên đi đến gần lão: "Vì ngươi mà mỗi ngày Tri Tri của ta phải sống trong hãi hùng khiếp vía. Cũng là vì ngươi mà con bé chưa kịp lớn đã buộc phải hiểu tầm quan trọng của tiền tài. Cho nên, ngươi xứng làm cha con bé sao? Chỉ tính riêng điểm này, ngươi đã không đáng được ta tha thứ. Hôm nay, trước mặt các vị ở đây, ta nói thẳng: Ta và Triệu Lệ từng là phu thê nay đã hòa ly. Hiện giờ ta đã định ra hôn sự với Hà đại nhân. Chúc Triệu đại nhân và vị thanh mai kia ở bên nhau thiên trường địa cửu."
Mẹ ta nói xong thì khí phách bế ta rời đi, bỏ lại những kẻ đang buông lời gièm pha chỉ trỏ và lão cha khốn nạn với vẻ mặt thất vọng của ta phía sau.
Nhưng ta và mẹ biết, người nắm quyền trong phủ Thượng Thư không phải lão mà là ông nội và bà nội ta.
Biết mẹ là Trưởng Công Chúa và ta là quận chúa, họ ngoan ngoãn chịu ngồi yên ở nhà mới là chuyện lạ.
Dù cũng có rủi ro, Hoàng Cữu Cữu của ta muốn bọn họ tan nhà nát cửa dễ như trở bàn tay, nhưng nếu thuyết phục được mẹ ta quay về thì địa vị của nhà họ Triệu bọn họ sẽ vững như bàn thạch, hưng thịnh hơn trước.
Đương nhiên, những chuyện này là mẹ và cha mới của ta phân tích.
Ông ấy ôm lấy ta, lòng bàn tay thấm mồ hôi.
Ban đầu mẹ im lặng, sau đó đột nhiên hỏi: "Huynh đang thăm dò ta phải không?"
Từ "thăm dò" không phải là một từ tốt. Ta hơi lo lắng, có khi nào mẹ ta không chịu thành thân với cha mới không.
“Mẹ, cha thương mẹ mà.” Nghĩ nghĩ một hồi, thấy chưa đủ sức thuyết phục ta lại bổ sung một câu: “Con cần cha.”
Kết quả, mẹ ta cười phá lên.
Bà ấy đứng dậy véo cái mũi nhỏ của ta: “Không phải con chỉ muốn có một người cha giàu có thôi sao? Nhất định phải là Hà đại nhân à?”
Ta nghĩ ngợi, rồi lại liếc nhìn cha mới. Yết hầu ông ấy di chuyển lên xuống, trông có vẻ hết sức lo lắng bồn chồn.
"Bởi vì, cha mới thích mẹ."
Lời nói nhẹ như mây, nhưng cứ như thể có tảng đá chặn họng hai người họ vậy.
Tức thì không ai nói lời nào, quay mặt đi ngượng ngùng.
Ta để ý thấy mặt mẹ ửng hồng, cổ của cha cũng đỏ bừng lên.
Đột nhiên nhớ đến lời Hoàng Cữu Cữu nói lúc trước, ta lập tức nhảy khỏi người cha: “Cha, con muốn đi xem san hô mà cha tặng con. Cha ở đây chăm sóc mẹ tử tế vào nha."
Nói xong, không đợi bọn họ kịp phản ứng, ta dẫn một dàn cung nữ và ma ma rời khỏi phòng.