8
“Phượng Nhi, ngẫu nhiên gặp vài bạn cũ ở chân núi, sợ nàng cô đơn nên mời riêng bọn họ đến ngâm thơ. Nhân tiện, để nàng giải sầu một chút?"
Cha ruột cũng thức thời lắm, bây giờ lão lấy lòng khác trông thực sự chu đáo đấy.
Lúc lão xem thường bao nhiêu thì giờ chịu khinh miệt bấy nhiêu, cũng chỉ như một món đồ chơi để vơi bớt nỗi cô đơn mà thôi. Chắc lão hậm hực lắm.
ngờ lão si mê như thể đang quyến luyến vô cùng.
Trước , mỗi khi xin tiền lão sẽ trưng vẻ mặt .
Thật sự khó để giả vờ lờ .
Bao nhiêu chữ nghĩa lão học hết ? Chắc là ăn sạch .
Khuê danh của là Phượng Nhi. Trong ký ức của , lão bao giờ gọi bà bằng cái tên đó.
Mẹ sang ma ma bên cạnh, lạnh giọng quát: “Câm miệng! Một viên quan thất phẩm quèn mà cũng dám gọi khuê danh của bổn công chúa! Ai cho lá gan đó!”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Ma ma trông rõ bao nhiêu tuổi, vẻ là lanh lợi. Bà lên cho lão hai cái tát.
Mặt cha hằn rõ dấu bàn tay.
Máu ứa từ khóe miệng lão, má đỏ bừng lên sưng tấy.
Ta nhíu mày hỏi: "Đau ?"
Cha lộ vẻ vui mừng, đang định đáp thì hướng mắt về phía ma ma, nắm tay bà : “Ma ma đau tay ?”
“Nếu thì sẽ khen ma ma mặt Hoàng Cữu Cữu... "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-me-ta-va-mat-tra-nam-tien-nu/5.html.]
Cha ruột lập tức sa sầm mặt mũi, còn lớn: "Con bé tinh nghịch , chúng thôi."
Bước sảnh chính, khung cảnh ở đây .
Núi cao, mây thấp, màu đỏ của lá phong ở khắp nơi.
Bất cứ ai thấy cũng khỏi thốt lên chữ ‘tuyệt’.
"Nhanh lên món nha, mắt cho năm đĩa bánh Lục Vân. Còn cả sủi cảo chiên, lưỡi vịt sốt..." Ta liên tục gọi hơn mười món, món nào cũng là món thích ăn.
Mẹ nhấp cạn ly rượu nho, vắt vẻo chiếc ghế da hổ, dáng vẻ uể oải nhưng vẫn toát vẻ cao sang.
Còn cha ruột , lão ngắm đến ngơ luôn . Không ai dám thẳng , chỉ lão cả gan thế.
Thấy để ý đến , lão khó chịu, mắng như hồi : “Tri Tri, còn nhỏ thích phô trương lãng phí như là , con gái con đứa…”
Nói nửa chừng, lão im bặt. Bởi vì đang lão với vẻ mặt khó chịu.
Ta : “Đây là địa bàn của , thứ ở đây do định đoạt. Ta ăn gì thì ăn, uống gì thì uống. Cho dù thích gì đó, ném cũng kẻ nào dám ý kiến.”
Nói xong, trở tay đập nát chiếc cốc lưu ly tay.
“Đừng tay đau.” Mẹ dặn dò.
Cha mới đưa thêm một chiếc cốc nữa sang: "Chỉ là 180 lượng mà thôi, con thích đập như nào thì đập như thế . Nghe vui tai đấy. đập thì ném xa một chút, đừng bản thương. "
Những bên cứng họng, 180 lượng với bọn họ là con trời thế mà vui vẻ đập cả chục cái, những mảnh lưu ly vụn phản chiếu ánh sáng lấp lánh mặt đất.
Ta vỗ tay nhảy cẫng lên: "Đẹp quá."
Đẹp thì , vẫn kém xuất sắc hơn khuôn mặt bàng hoàng dám tin của ai đó nhiều.