Sau Khi Từ Hôn, Mẹ Ta Vả Mặt Tra Nam Tiện Nữ - 3
Cập nhật lúc: 2024-12-04 13:46:10
Lượt xem: 886
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Nhận thức được điều này khiến ta cảm thấy khá phấn khích, ôm quả cầu lắc lư.
Có lẽ động tác ấy quá thu hút, nó làm cha ta chú ý sang bên này.
Nhìn thấy ta, lão sửng sốt một lúc rồi như nghĩ tới gì đó, lão hậm hực đi về phía ta.
"Mẹ ngươi nghèo đến mức phải bán ngươi vào cung làm nô tỳ ư?"
???
Ta là quận chúa đó, trở thành cung nữ khi nào?
Với cả, mẹ ta sẽ không bao giờ bán ta.
Ta đang định giải thích, cha ta lại bất ngờ thay đổi sắc mặt, cúi đầu đổi giọng ngọt nhạt dỗ ta: "Tri Nhi, con ở trong cung cũng ổn đó, vừa hay cha hỏi chút chuyện."
“Cha muốn biết cái gì?” Rốt cuộc lão ta nhớ đến mẹ ta rồi?
"Con hỏi thăm giúp cha xem có phải dạo này Hoàng Thượng có thành kiến gì với nhà chúng ta, hay là với riêng cha không."
Ta nghĩ chắc lão bị điên rồi. Ta, một đứa bé mới năm tuổi, dù có ở trong cung thì cũng có thể biết được chuyện gì?
"Cha, sao cha không bán Vãn Nương vào cung mà hỏi thăm chuyện này đi?"
Ta chính là muốn xem người phụ nữ đó quan trọng với lão ta cỡ nào.
Cha ta đột nhiên đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi, một con nhóc mà nói linh tinh bậy bạ gì đó? Vãn Nương, nàng ấy… sao có thể vào cung..."
Nữ nhân vào cung, ngoài phi tần của Hoàng Đế thì chính là nô tỳ, đến ta còn biết chuyện này.
"Ta bảo ngươi làm gì thì phải ngoan ngoãn mà làm cho thật tốt, không thì đừng hòng có cơm ăn!"
Trước kia khi còn ở phủ Thượng Thư, lão hay sai vặt ta, ta không làm đúng ý lão thì lão sẽ phạt không cho ta ăn cơm.
Nếu không có mẹ nhân trời tối lén mang cơm cho ta, chắc ta khóc c.h.ế.t vì đói mất.
Nhưng bây giờ, lão lấy đâu ra quyền bỏ đói ta.
"Này, Tiểu Thuận Tử! Người này định không cho ta ăn cơm, người ở ngoài cung có thể quyết định chuyện trong cung ư?"
Ta chỉ vào lão và hỏi.
Tiểu Thuận Tử là tùy tùng thân tín của Hoàng Cữu Cữu, đương nhiên biết Triệu Lệ là cha ta. Có lẽ ông ấy nghĩ ta từng sống chung với cha, giờ hiếm khi gặp lại nên chắc sẽ nhớ nhau.
Ta bỗng nảy sinh suy nghĩ muốn đi mách tội, sao lại quy chụp như vậy được nhỉ.
Sống được trong cung thì đều là người biết điều, sao có thể không rõ thế cục. Tiểu Thuận Tử tiến lên vài bước, giơ tay cho lão cha cặn bã của ta một cái tát. Ăn tát, lão đứng ngây ra như phỗng, choáng váng đầu óc.
Khi tỉnh táo lại, lão phát hiện khóe miệng mình đang chảy máu.
"Triệu Lệ, dám vô lễ với quận chúa, có phải nhà ngươi chán sống rồi không?"
5
"Quận chúa?" Triệu Lệ liếc nhìn ta, lắp bắp hỏi.
Ta đột nhiên òa khóc, lập tức các ma ma chạy hết lại sốt sắng bế ta lên.
"Ta muốn tìm mẹ, ta muốn tìm mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tu-hon-me-ta-va-mat-tra-nam-tien-nu/3.html.]
Triệu Lệ run lên, dò hỏi: "Mẹ con cũng ở trong cung? Nàng ấy... nàng ấy là vị nương nương nào?"
Lão hiểu lầm gì đúng không?
Mẹ ta không phải phi tần, bà ấy là Trưởng Công Chúa cơ.
Nhưng ta không muốn nhiều lời với lão, ma ma bế ta đi qua cánh cửa nhỏ có giàn hoa leo. Đó là cửa vào vườn thượng uyển.
"Chờ chút đã! Tri Nhi, cha cũng muốn đi vào!"
Thấy ánh mắt sáng rực lên của cha, ta chỉ linh cảm ngay là lão đang mưu toan làm gì đó với mẹ ta.
Ta khịt mũi, dùng ngón tay bé xíu chỉ vào lão: "Ngươi là quan nhỏ, không được vào. Ta là Triều Dương quận chúa, thân phận cao quý hơn ngươi nhiều."
Tiểu Thuận Tử lập tức hiểu ý ta. Ông ấy đứng chắn trước mặt lão, lạnh lùng nói: “Triệu đại nhân, ngài đây là định đột nhập hoàng cung ư?”
"Không không, ta không có ý đó. Ta chỉ muốn đến vấn an mẫu thân của Triều Dương quận chúa thôi. Xin hỏi vị quý nhân ấy ở cung nào?"
Kết quả, Tiểu Thuận Tử phất tay, lập tức có người kéo ông ta ra ngoài.
Cha ta, người ở nhà luôn phô trương quyền lực, ở đây lại cun cút hèn mọn như con sâu cái kiến, rắm cũng không dám đánh một cái.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Chê nha! Định ra sức cản trở việc tìm cha mới của ta ư? Không có cửa đâu!
Lối vào Vườn Thượng Uyển thẳng tắp một màu bình yên.
Các thế tử và quan viên trẻ tuổi tề tụ hết tại đây, tất cả đều từ cấp ngũ phẩm trở lên. Ngay cả tân khoa Trạng Nguyên cũng không được vào hàng ngũ bởi vì hắn xuất thân từ gia đình bần hàn.
Hoàng Cữu Cữu từng hỏi ta xem ta muốn cha mới của mình là người thế nào?
Lúc ấy ta đáp: “Nhất định phải giàu có, không được đòi mẹ con tiền để làm này làm nọ, còn phải giao tiền cho mẹ con giữ.”
Vì thế, những nhân vật đang ở đây không giàu có thì cũng phú quý.
Vừa được ma ma đặt xuống, ta lập tức ôm lấy chân váy lụa tím của mẹ.
Ấy khoan, hình như sai sai… Cái chân này hơi cứng, cũng không phải mùi của mẹ, với lại miếng ngọc bội này… giá trị không nhỏ nha.
Là loại thượng hạng, lớn cỡ này, và nước ngọc trong suốt như thế, hẳn có thể mua được hai thôn trang.
Ta thèm nhỏ dãi.
Chủ nhân của miếng ngọc bội quỳ xuống nhìn ta. Hóa ra người này rất đẹp trai, khi cười đôi mắt cong nhếch lên như hồ ly.
Cha ta thua xa vạn dặm, không bằng một góc.
"Cô nhóc nhà ai đây? Cẩn thận kẻo ngã."
Thấy ta không trả lời mà mắt chỉ dán vào ngọc bội, người ấy tháo luôn xuống: “Con thích không?”
Ta gật gật đầu. Trước đây mẹ ta cũng có mấy miếng ngọc bội rất xịn, bà ấy nói sẽ để làm của hồi môn cho ta. Kết quả sau này lại bị bà nội cuỗm đi mất.
Cảm thấy lúc ấy vô cùng mất mát nên dù Hoàng Cữu Cữu ban cho vô số ngọc bội nhưng ta vẫn cứ cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Cho con đó.”
"A?"
Hai thôn trang đó, nói cho là cho liền vậy luôn sao?