2
Nhà chồng tiêu xài vốn riêng hồi môn của vợ không phải là chuyện vinh quang gì. Triệu Lệ lại đang là Thượng thư phủ Nội Vụ, nếu đồn ra ngoài thật thì chớ kể đến thanh danh hay hy vọng thăng quan tiến chức, ngay cả cái mũ trên đầu cũng có thể mất luôn.
Thấy thái độ của mẹ ta vô cùng cương quyết, cha ta cuối cùng cũng phải viết thư hòa ly.
Mẹ mang theo ta, hai nha hoàn già và một số vốn liếng riêng ít ỏi còn lại rời khỏi phủ. Vốn dĩ cha còn muốn giữ ta lại nhưng mẹ không đồng ý.
Cuối cùng, bà ấy phải mất thêm hai cửa hàng mới có thể đưa ta đi cùng.
Ngồi cạnh mẹ trên xe ngựa, nhìn những thứ ít ỏi mang theo, ta thắc mắc:
"Mẹ, liệu sau này chúng ta có c.h.ế.t đói không?"
"Con có sợ không?"
"Con không sợ, ở bên mẹ thì con không sợ chút nào."
Dù sao, trước nay cha là thứ mà ta có cũng như không.
Lúc này, ta lại nghe mẹ nói: “Về nhà đi, ta nhớ nhà rồi.”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Không đúng, ta nhớ chẳng phải nhà ngoại của mẹ không còn ai mà, không phải ư? Sao còn ‘nhà’ nào khác nữa vậy?
Nửa ngày sau, ta được một người mặc áo bào màu vàng kim ôm vào lòng.
"Đây là Tri Nhi phải không? Mau đến đây Hoàng Cữu Cữu xem nào! Càng lớn càng giống mẹ, xinh xắn biết bao."
Ta biết Hoàng Đế trong lời thiên hạ đồn đều mặc áo bào vàng, khác với những màu vàng khác, phải là màu vàng kim.
Mặc dù ta chỉ mới 5 tuổi nhưng ta sáng dạ hơn những đứa trẻ khác nhiều.
Ví dụ như hiện tại, ta đang nhân cơ hội ôm Hoàng Đế mà bật khóc thật to:
"Hoàng Cữu Cữu, ta bị cha đuổi ra ngoài! Bà nội còn bảo ta là đứa chỉ tổ tốn cơm tốn gạo, định bán ta cho một lão già làm con dâu nuôi từ bé."
Hoàng Đế là người có thân phận cao nhất nên ta mách lẻo với ngài ấy chắc hẳn không có vấn đề gì.
Ta nhìn thoáng qua mẹ, đôi mắt bà ấy rưng rưng đượm buồn.
Sau đó bà ấy chớp chớp mắt, nói: "Hoàng huynh, lúc trước ta mắt mù mới đi yêu thứ đàn ông đó."
"Hắn thật là không biết trời cao đất dày. Muội tưởng chức tước hiện tại của hắn là đi lên dựa vào bản lĩnh à? Chẳng qua là trẫm âm thầm chiếu cố, nếu không... "
Hoàng Cữu Cữu nói đến một nửa rồi thôi: "Hoàng muội, muội trở về là tốt rồi. Bắt đầu từ hôm nay, Tri Nhi chính là Triều Dương quận chúa, muội hãy lấy lại thân phận Trưởng Công Chúa đi."
Rất nhanh ta đã lên làm quận chúa.
Cung nữ, ma ma hầu hạ bên cạnh sương sương có đến mấy chục người, còn có cả viện riêng. Vì còn bé nên ta vẫn ở cùng mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-me-ta-va-mat-tra-nam-tien-nu/2.html.]
Mẹ ta ấy hả? Từ khi khôi phục thân phận Trưởng Công Chúa thì nhan sắc càng ngày càng thăng hạng, xinh đẹp hơn người mà cha ta mang về nhiều.
3
Ta ngộ ra rồi, phụ nữ nhất định phải có tiền có quyền mới là phiên bản đẹp nhất.
Sau này ta cũng muốn trở thành người như thế, còn lâu mới tán gia bại sản vì dăm ba gã đàn ông. Hừ!
Cuối tháng, ta hay tin Triệu Lệ bị giáng chức.
Nguyên nhân là do lão dám tranh giành suất vào triều với quan trên, quả là rất vô lễ.
Từ đó suy ra phẩm chất làm người của lão chẳng ra sao. Lão bị phạt quét dọn cung điện một tháng, sau này không được công tác tại phủ Nội Vụ nữa.
Dù lão còn trẻ nhưng ta biết, con đường làm quan của lão đã đến hồi kết thúc rồi.
Bị phủ Nội Vụ trục xuất, lại không còn được Hoàng Đế âm thầm chống lưng, vậy thì ai sẽ tiếp tục dung túng lão nữa đây?
Mẹ ngồi ăn nho, vừa ăn vừa đút cho ta .
Bà ấy nhặt hạt nho, cười nói: “Đáng đời, hắn thật sự tưởng mình là danh nhân lỗi lạc cơ đấy. Hừ! Đến khi cả phủ Thượng Thư bị lật đổ, ta chống mắt lên xem hắn có thể kiêu ngạo cỡ nào?"
“Mẹ, nếu phủ Thượng Thư bị lật đổ thì có phải ông nội bà nội sẽ không được ăn ngon mặc đẹp như trước, thậm chí rơi vào cảnh nghèo túng không?”
"Đương nhiên…, Tri Nhi xót thay họ à?"
"Còn lâu nhé, con sợ bọn họ lại tới tìm chúng ta xin xỏ tiền."
Mẹ xoa đầu ta, an ủi: “Không đâu, ta và cha con đã hòa ly. Bọn họ không có lý do gì để ăn vạ nữa.”
"Thế thì tốt quá."
Sau này không phải sợ bị cha đuổi đi nữa, lại còn có thể ăn bao nhiêu thịt tùy thích.
Vốn tưởng rằng từ đây sẽ không có cơ hội gặp lại, không ngờ lại vẫn phải dây dưa.
Ngày mồng ba tháng sáu, Hoàng Đế tổ chức yến tiệc Trâm Hoa để mừng sinh nhật cho mẹ ta.
Thực ra, Hoàng Cữu Cữu muốn tìm cho ta một người cha mới.
Đối với nhân vật cha này, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất: giàu. Đừng xớ rớ vào tiền của ta và mẹ là được.
Khi đang chơi đá cầu, ta lỡ chân đá bay ra cổng ngoài. Ta thấy cha ta đang ở nơi đó.
Lão đang nói chuyện với một vị công công, thái độ cung kính vô cùng. Ta biết vị công công này, ông ấy hay để ta ngồi lên cổ chơi cưỡi ngựa.
Hiện tại cha ta đang quỳ gối trước mặt ông ấy.
Cho nên, thân phận hiện giờ của ta cao hơn lão ấy đúng không?