Không hề giống một   trẻ ở thời đại  luôn quan tâm đến thể diện.
Tuy nhiên,  thứ đều ở   Bùi Duật Sâm, Tống Ngôn chỉ xách một hộp cơm trưa, cô  nhẹ nhàng, chỉ cần để mắt trông chừng hai đứa trẻ là .
Tính tình hai đứa trẻ đều  ham chơi nên cũng  khó trông chừng.
Hai  bắt xe bên đường  cùng  lên xe.
Tiểu Bảo  thích   xe,  lên xe  gehs  bên cạnh xe, mở cửa sổ  hóng gió..
Chỉ cần  bé  thò đầu  ngoài, Tống Ngôn cũng mặc kệ  bé.
Mặc dù Bùi Quý Xuyên cũng tò mò nhưng  bé  dám  như Tiểu Bảo, chỉ  thể hưng phấn   bên ngoài.
Cả hai đứa trẻ đều  vẻ  vui vẻ.
Mà bên phia Bùi Điềm Điềm thì  thể vui .
Buổi tối hôm qua  đường cô bé về nhà trời  đổ mưa, lửa trong phòng bếp  tắt, cô bé   nhóm lửa,l chỉ  thể ăn bánh bao cứng ngắc.
Nửa đêm đói bụng đến mức thức dậy mấy , đều lén lút  lên  uống nước cho đỡ đói.
Lúc đó cô bé nhớ  thời gian mỗi ngày đều  ăn no ở nhà dì Tống.
Mặc dù dì Tống luôn lạnh lùng như băng, nhưng đồ ăn dì  nấu  ngon, mỗi bữa đều  thể ăn no.
Cô bé nhớ  lúc tối trở về còn ngửi thấy mùi thơm của thịt, chắc chắn các  trai   ăn thịt.
Cô bé  nhịn  nuốt nước bọt một cái, lắc đầu, cảm thấy chuyện đó   gì đặc biệt.
Nói  chừng ngày mai bà nội sẽ nẫu trứng gà, xào thịt cho cô bé ăn.
Chỉ là hôm nay bà về quá muộn, cho nên  kịp nấu cơm cho cô bé thôi.
Cô bé mang tâm trạng mong đợi, nhanh chóng nhắm mắt   ngủ.
Vừa ngủ  bao lâu,   đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Sao còn  chịu rời giường? Mau thức dậy  đổ bô tiểu của ông  cháu , thối c.h.ế.t  .” Vương Diễm Mai ngáp một cái,  dứt lời liền rời ."
Bùi Điềm Điềm dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác bước  phòng ông nội, mùi hôi thối nồng nặc lập tức khiến cô bé  thể mở mắt  .
Bùi Điềm Điềm sửng sốt một lúc,  cái bồn tiểu bên cạnh, mùi hôi nồng nặc chính là phát  từ chỗ đó.
"Còn đừng ngơ ngác ở đó  gì? Mau  đổ , từ nay về , việc đổ bô tiểu cho ông nội giao cho cháu, nhớ kỹ mỗi ngày thời gian    đổ ngay, nếu  cả nhà đều sẽ bốc mùi hôi thối."
Vương Diễm Mai  xong, bịt mũi   ngoài.
Bùi Điềm Điềm c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Bà nội chỉ  sẽ để cô bé đến giúp đỡ chứ   còn  chăm sóc ông nội hai chân tàn tật.
Sắc mặt cô bé đầy vẻ ghét bỏ buồn nôn  tới cầm cái bồn tiểu thối hoắc  ngoài đổ.
Cũng    bao lâu  chùi rửa, mùi hôi thối khiến cô bé suýt chút ói mửa.
Những việc cho gà ăn, cho heo ăn,   cô bé đều  từng , cho nên  quen.
 đây là  đầu tiên cô bé giúp  khác đổ những thứ .
Chỉ cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Trong giây phút  Bùi Điềm Điềm cảm thấy  chút hối hận.
Nếu sớm  như , cô bé thà ở  bên chỗ dì Tống, mỗi ngày chạy qua đây giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua/chuong-40-bui-diem-diem-hoi-han.html.]
 cô bé  lấy trộm cuốn sách của Tiểu Bảo, dì Tống chắc chắn sẽ  thích cô bé.
Nghĩ đến đây, Bùi Điềm Điềm cảm thấy  chút khó chịu, chẳng qua  cũng chỉ lấy một cuốn sách nhỏ của Tiểu Bảo, cũng   là thứ gì   giá trị, dì Tống  cần  tức giận như   ?
Nói  chừng dì  chỉ là  thích ,  nhân cơ hội  để đuổi  .
Khi ở bên , cô bé dọn dẹp nhà cửa từ sáng đến tối, còn  giặt quần áo cho Tiểu Bảo.
Cũng  khác gì  đây.
 lúc đó cô vẫn nghĩ dì Tống là   .
Mãi cho đến khi bà nội  với cô bé rằng bà nội  đưa tiền cho dì Tống để cho bọn họ  học, nhưng dì Tống  chỉ cho Tiểu Bảo  học, thái độ của Bùi Điềm Điềm đối với cô mới  đổi.
Cô bé cảm thấy cô còn giả tạo hơn những  thím  đây  nhận nuôi hai  em bọn họ.
Hừ, bây giờ   cô giúp dọn dẹp vệ sinh, cô  để Tiểu Bảo tự  dọn dẹp, một   trai  thể   nhiều việc như .
Xem   dì Tống  hối hận ?
Bùi Điềm Điềm từ khi còn nhỏ     việc nhà để lấy lòng mấy gia đình nhận nuôi  đó, thậm chí còn giỏi hơn cả  trai.
Ở những gia đình  , tất cả   đều thích cô bé,  ưa  trai.
Tống Ngôn chỉ cần  trai  cần cô bé thì đó sẽ là tổn thất của cô.
Nghĩ như , Bùi Điềm Điềm dường như   thêm sức lực.
Thấy mấy con gà trong chuồng kêu đói chiếp chiếp, cô bé  hiểu chuyện  cho gà ăn.
Ngửi thấy mùi thơm của trứng gà tỏa  từ phòng bếp, hai mắt cô bé lập tức sáng lên.
Chắc chắn là bà nội  nấu trứng gà cho cô bé ăn, vẫn là bà nội  với cô bé nhất.
Nghĩ tới khả năng , Bùi Điềm Điềm  việc càng nhanh nhẹn hơn.
Vương Diễm Mai bưng bữa sáng  nhà, mặc dù điều kiện ở nhà khá giả nhưng  thời đại   quen sống vất vả, vẫn là vô cùng tiết kiệm.
Buổi sáng ăn bánh bao thô lương hấp và dưa muối.
Bùi Điềm Điềm lập tức bước tới giúp bưng thức ăn lên.
Khi  thấy bao bao vẫn là bánh bao buổi tối hôm qua, cô bé sững sờ trong giây lát.
Còn trứng gà ?
Rõ ràng cô bé  ngửi thấy mùi trứng gà.
Một giây tiếp theo,  thấy Vương Diễm Mai bưng trứng gà   trong phòng Bùi Hải, vẻ mặt hiền hậu gõ cửa: "Tiểu Hải, con  dậy ? Dậy ăn sáng . Lát nữa con còn   lái máy kéo, đừng ngủ nữa kẻo   muộn.”
Nói xong bà  đẩy cửa  mang trứng gà và bánh bao  .
Sau đó bà     ngoài,  thấy Bùi Điềm Điềm vẫn còn  ở cửa, bà  cau mày hỏi: "Cháu còn  đó  gì ? Mau  trong nhà ăn sáng . Mấy ngày nay thời tiết , ăn sáng xong thì lấy quần áo trong nhà  giựt , đợi lát nữa trời sáng đông , bên cạnh giếng sẽ   chỗ .”
Trong ánh sáng đèn dầu mờ ảo, Bùi Điềm Điềm cảm thấy sắc mặt Vương Diễm Mai  chút chanh chua.
Khi cô bé lấy  tinh thần, Vương Diễm Mai   gọi bố Bùi  ăn sáng
Bố Bùi  thể  , nhưng vẫn  thể tự  ăn cơm.
Bùi Điềm Điềm  bên cạnh , ăn bánh bao thô lương khô khốc và dưa chua  mấy ngon miệng.
Cô bé đột nhiên cảm thấy tủi ,  nhịn  : “Bà nội, chúng   ăn trứng gà sap?” 
 
------------
Mn bấm  nhà tui tìm phần tiếp theo  nhé