Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 5 - Chương 22: Sự Thật Bị Vạch Trần - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-01-19 08:45:36
Lượt xem: 1,509
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“À? Hai các cháu đang giả vờ gì hả? Người phụ nữ , gọi cô đây cho !”
“Được lắm, chúng nuôi con của các ba năm, các đối xử với chúng như ?”
“Nếu hôm nay đưa cho chúng một khoản tiền bồi thường, chúng sẽ !”
Vương Diễm Mai loạng choạng ngoài, thấy hai đang la lối ầm ĩ ở cửa nhà, bà tức giận : “Ai ? Sao chạy đến nhà gì?”
“Bà là ai? Chu Xảo ? Chúng tìm Chu Xảo, mau gọi cô đây!”
Sắc mặt Vương Diễm Mai vô cùng khó coi: “Tìm cô thì đến nhà gì? Cô ở đây!”
Nghĩ đến tiền 30 tệ Chu Xảo lừa , Vương Diễm Mai cảm thấy tim đau nhói từng cơn, ôm lấy n.g.ự.c thở hổn hển.
“Con trai con gái của cô đều ở đây, cô thể ở đây chứ? cho bà , đừng lừa chúng . Đã cho chúng , Chu Xảo là họ hàng của bà, suốt ngày chạy đến đây. Các giàu như , giúp cô bà trả tiền bồi thường cho chúng ? Nhà chúng nuôi con giúp cô ba năm đấy!”
“Rốt cuộc các đang gì ?” Sắc mặt Bùi Quý Xuyên khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm: “Các Chu Xảo là của ?”
“Nếu thì chúng tìm cô gì?”
Lúc , Vương Diễm Mai mới phản ứng , hoảng sợ đến mức tim như ngừng đập, giọng cất cao: “Các bậy bạ gì ? Chu Xảo của hai đứa trẻ , đừng năng lung tung, ai cho các đây! Mau mau ngoài!”
Trong lòng bà lo lắng sợ hãi, hiểu những rốt cuộc là từ xuất hiện, bọn họ mối quan hệ giữa Chu Xảo và bọn trẻ?
“Chúng năng lung tung, Chu Xảo chính là của bọn trẻ, cô cũng chính miệng thừa nhận!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Vương Diễm Mai trở nên tái mét.
“Bùi Điềm Điềm, cháu cho bà , Chu Xảo là của cháu ? Người cháu suốt ngày ở cùng cô mà!” Người phụ nữ trợn mắt về phía Bùi Điềm Điềm.
Bùi Điềm Điềm run lên, dám lời nào.
Sắc mặt Bùi Quý Xuyên cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ rực lên, nghĩ đến điều gì, về phía bà nội Bùi: “Cho nên bà mới để dì Tống giúp bọn cháu tìm , cũng bởi vì Chu Xảo chính là của bọn cháu ?”
Chẳng trách, chẳng trách Chu Xảo, một hề quan hệ gì với bọn họ, đột nhiên xuất hiện, suốt ngày hài lòng em gái, dạy dỗ cô bé!
Lúc đó, bé chỉ cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu như .
Chưa bao giờ nghĩ sâu xa.
bây giờ, thấy sự hoảng loạn khuôn mặt em gái và vẻ kinh hãi mặt bà nội Bùi, thêm phản ứng của hai khi dì Tống giúp bọn họ tìm , bé lập tức hiểu .
Thì , từ đầu đến cuối, chỉ một bé là gì cả!
“Không, , Quý Xuyên, đừng bọn họ năng lung tung!”
“Chu Xảo còn kết hôn, thể là của các cháu ?”
Vương Diễm Mai vội vàng giải thích.
Không ngờ, lúc , Bùi Hải đột nhiên dẫn theo .
“Mẹ, tìm .”
Là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi.
Bà thấy Vương Diễm Mai, vui vẻ chào hỏi: “Chị dâu, còn nhớ ? là chị dâu nhà chị ba của chị.”
Vương Diễm Mai thấy đến, mí mắt giật giật một cái.
“Bà đến đây gì?” Bà cảm thấy hoang mang, bởi vì đây, khi Chu Xảo học cấp ba, ở nhờ nhà .
Buổi tối hôm đó, Chu Xảo say rượu, là Vương Diêm Mai bảo con trai lớn của đưa cô về nhưng con trai lớn đẩy cho con trai nhỏ, dẫn đến việc hai phái sinh quan hệ, khiến Chu Xảo mang thai hai đứa trẻ.
Bà chắc liệu gia đình thể chuyện gì đó .
Lúc đột nhiên xuất hiện như , mượn chuyện để đe dọa khác ?
Bùi Hải nghi ngờ hỏi: “Hai quen ? Là họ hàng ?”
Bà lão : “ là quen của Chu Xảo, bình thường qua , chắc nhận . Năm đó khi trai kết hôn, chị Chu Xảo của ở nhà ba năm. cô trở về, nên mới đến hỏi thăm tình hình một chút.”
“À, nhớ , là khi cô học cấp ba, ở nhờ nhà của bà đúng ?” Bùi Hải bỗng nhiên ngộ .
“ , lúc đó cô học cấp ba, vẫn luôn ở nhờ nhà . Sau khi tham dự đám cưới trai , thấy cô về nữa. Trước đây đến hỏi thăm tình hình nhưng thời gian. Nghe bây giờ cô phát đạt, chị dâu , đừng quên bà già nhé.”
Bà lão nịnh nọt .
“Sao cô trở về? Không đưa cô về ? Còn là con trai bà tự đưa cô về nhà nữa mà.” Bùi Hải hỏi.
Bởi vì trai từng hỏi về chuyện , nên vất vả nhớ đêm đó, thậm chí còn nhớ rõ tiểu gốc cây nào.
Anh chắc chắn nhớ sai.
Mặc dù thích Chu Xảo nhưng cũng thể nào bỏ một phụ nữ đường phố.
“Nhà các là nhà thứ ba trong con hẻm gần hợp tác xã ? nhớ rõ ràng, hôm đó con trai của bà ngay ở cổng đợi Chu Xảo, khi thấy cô , còn vội vàng nữa!”
Bà lão : “Cậu gì , con trai từ nhỏ mắc bệnh qua đời , chỉ một đưa con gái thôi.”
“Đêm hôm đó còn hỏi con gái , con bé Chu Xảo về nhà, còn nghĩ là quá muộn , chắc là ngủ nhà các nên cũng nghĩ nhiều. Sau đó cô trở về nữa, còn tưởng cô nghiệp về quê.”
“Nghe cô nghiệp đại học trở về, còn quen bạn trai giàu , cho nên mới đến tìm hỏi thăm tình hình .”
Bùi Hải mơ hồ: “Không, thể nào, nhà các con trai, đón cô về là ai? Cũng thể là ma quỷ chứ?”
Vương Diễm Mai vốn ngăn cản nhưng đến đây cũng ngớ .
Bà lảo đảo nghiêng ngả chạy lên , túm lấy con trai hỏi: “Tiểu Hải, con gì , đêm đó con đưa cô về nhà ?”
“ vậy, con đưa cô đến cửa nhà, đến đón cô , đó con luôn.”
Anh nghi ngờ hỏi: “Các cứ hỏi con câu mãi , con bao nhiêu mà tin?”
“Vậy tại tối hôm đó con về?” Vương Diễm Mai hỏi trong cơn kích động.
“Con say rượu, nửa đường thì buồn ngủ quá, nên ngủ ở ven đường. Sáng hôm còn cảm lạnh, còn mua thuốc cho con, quên ?”
Vương Diễm Mai hoảng hốt lùi hai bước.
Cả giống như sét đánh!
, bà vẫn còn nhớ chuyện , lúc đó Bùi Hải cả đêm về, bà hỏi con trai xảy chuyện gì, giúp trai đưa về, lúc đó Vương Diễm Mai cũng nghĩ nhiều, còn trách con trai lớn sai bảo con trai nhỏ, trong lòng cảm thấy thoải mái.
lúc đó bà suy nghĩ nhiều.
Dù thì khách tới cũng đông như , ai mà là đưa ai về.
Sau đó Chu Xảo trở về kể cho bà , bà nhớ tới con trai nhỏ cũng nhắc đến chuyện , hơn nữa lúc đó đúng là cả đêm về, nên bà nghi ngờ gì về Chu Xảo.
bà ngờ chuyện là như thế !
Vậy là, hai đứa trẻ cháu nội ngoan của bà mà là Chu Xảo lừa gạt bà !
Nếu là đây, Vương Diễm Mai chắc chắn tin.
, khi Chu Xảo lừa tiền, bà thể suy nghĩ nhiều.
Con trai cũng sẽ lừa gạt bà !
Người phụ nữ cũng nhấn mạnh: “Nhà thật sự con trai, các đang tới ai cả!”
Trong sân đang ồn ào, nhà thím Vương đến , : “Có các đang về Vương Kiện ?”
“ nhớ là năm năm , khi bố xảy chuyện, đến đây một , là tham dự đám cưới của em, năm đó ngoài khuya cũng cả đêm về.”
“Chẳng trách, chẳng trách một năm trở về, ôm hai đứa trẻ đến là gửi nhà nuôi giúp, hỏi về bọn trẻ, chỉ là cô , còn cảm thấy kỳ lạ!”
Lúc đầu bọn họ định đợi Vương Kiện về, sẽ đòi một khoản tiền lớn.
ngờ, qua đời.
Bọn họ nuôi con của khác suốt mấy năm mà nhận gì, trong lòng khó chịu vô cùng, lúc của bọn trẻ trở về, còn giàu và học thức, cho nên lúc mới đến tìm.
Ai ngờ mấy dường như cũng tình hình.
Chu Xảo thì c.h.ế.t ở chỗ nào .
Đã đến nước , nếu như Vương Diễm Mai vẫn hiểu rõ tình hình thì bà thật sự là ngốc .
Không là do kích thích quá lớn, bà vốn dĩ bệnh, Vương Diễm Mai thở hổn hển một lúc, mềm nhũn, đột nhiên hôn mê bất tỉnh!
Khi Tống Ngôn Chi và Bùi Duật Sâm nhận tin tức từ chỗ Bùi Hải, Vương Diễm Mai bệnh viện .
Dù cũng là chồng ngất xỉu, bọn họ cũng thể khoanh tay bỏ mặc .
Chỉ là bọn họ thắc mắc hiểu Vương Diễm Mai ngất xỉu.
Hai vội vàng chạy đến bệnh viện, Bùi Hải lo lắng chờ ở bên ngoài.
Khi hai đến, mới : “Anh cả, chị dâu, cuối cùng hai cũng tới .”
“Không tại đột nhiên ngất xỉu.”
Bùi Duật Sâm nhíu mày hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”
Bùi Hải kể sự việc hôm nay đến nhà tìm.
“Em vẫn sắp xếp , em với bà , đưa Chu Xảo về là em, bà hiểu tại càng thêm tức giận, đó ngất .”
“Chắc lẽ em bà tức giận đến mức ngất ?” Anh sợ hãi .
Tống Ngôn Chi nghĩ thầm, thật sự thể là như .
Dù thì Vương Diễm Mai luôn đối xử với Bùi Duật Sâm như cháu trai ruột của , giờ đây sự thật đột ngột phơi bày.
Làm bà thể chấp nhận .
“Xong , em sai chuyện gì ? Lúc đó em thấy đàn ông cổng nhà bọn họ, còn gọi Chu Xảo là Tiểu Xảo, em cũng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản giao cho .”
“Ai ngờ gia đình đó là nhà bọn họ con trai!”
Lượng thông tin quá lớn như khiến Bùi Hải cảm thấy đầu óc cuồng.
“Vậy rốt cuộc em giao Chu Xảo cho nào ?”
Bùi Duật Sâm lấy từ trong túi một tấm ảnh, đưa cho : “Là ?”
Bùi Hải vội vàng qua, trợn to mắt, chỉ tấm ảnh : “, đúng là ! Chính là , em nhớ nhầm !”
“Đây là Vương Kiện.”
“Chính là đồng đội qua đời của đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-5/chuong-22-su-that-bi-vach-tran-hoan.html.]
Bùi Duật Sâm gật đầu.
“Vậy thì cũng vấn đề gì, ngất xỉu?”
Thấy vẫn suy nghĩ , Tống Ngôn Chi chút bất đắc dĩ : “Mẹ của chú tưởng rằng năm đó đưa Chu Xảo về nhà là chú, mà ngày hôm đó chú suốt đêm về, Chu Xảo lừa bà hai đứa trẻ là của chú, cho nên cô mới ly hôn với Vương Kiện, của chú cứ mà tin là thật, nếu chú cho rằng vì lý do gì mà bà đối xử với em Bùi Quý Xuyên như .”
Bùi Hải xong lời , ngây .
Chương 193: Kết thúc !
Ngủ một giấc thức dậy thành đổ vỏ.
Bùi Hải ngẩn ngơ.
Anh vẫn luôn thắc mắc đây lúc thì bảo kết hôn với Chu Xảo, lúc khác bảo cho bọn trẻ gia phả.
Thật là kỳ lạ, hỏi bà thì bà , chỉ ánh mắt như bảo “ con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ”.
Hóa là lừa!
“Khốn nạn, cô còn là ?” Bùi Hải mắt đỏ rực, tức giận : “Mới mấy hôm cô còn lừa 30 tệ chạy mất, ngờ còn lừa cả chuyện !”
Đây là đầu tiên trong đời Bùi Hải cảm thấy mà luôn nghĩ là kiêu hãnh, rơi cảnh thảm hại như .
Bị lừa tiền thì cũng thôi , còn lừa gạt nuôi hai đứa cháu giả.
Khi bà nuôi Bùi Quý Xuyên, thấy còn cảm thấy ghen tị.
Nào là đồ ăn ngon, quần áo , gì mua nấy.
Không hề tiếc tiền.
Bà cả ngày ở bên ngoài khen ngợi cháu trai lớn của hiểu chuyện, học giỏi như thế nào.
Mọi còn khen bà , nuôi con giúp khác mà còn nuôi như , thật là một lòng .
Kết quả cuối cùng mới phát hiện , đứa trẻ căn bản là cháu của nhà họ Bùi bọn họ!
Đừng là , nếu đổi là , lẽ cũng tức giận mà ngất .
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm im lặng ở bên cạnh, yên tĩnh đến mức phần quá mức.
Cuộc sống của bọn họ từ tới nay đều khác điều khiển, cho dù dược sự thật, cơn giận dữ qua , những gì còn chỉ là tuyệt vọng.
“Anh ơi, bây giờ đây? Mẹ tỉnh , chừng bà sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hai đứa trẻ đó, em thể ngăn cản , mau nghĩ cách .”
Bùi Duật Sâm liếc , bước đến mặt hai đứa trẻ.
“ tìm cho các cháu một trại trẻ mồ côi, nếu các cháu đồng ý, sẽ nhờ đưa các cháu đến đó. hứa với bố của các cháu, cho dù lừa dối nhưng vì ân tình của , sẽ để các cháu lang thang ngoài đường. Chờ khi nào Chu Xảo trở về, đến lúc đó nếu các cháu nhận cô thì theo cô , nếu cô nhận các cháu, các cháu vẫn thể sống trong trại trẻ mồ côi.”
“Đừng oán trách cuộc sống của , mỗi sinh đều thể tự quyết định, thể đổi cuộc sống của các cháu là , cũng bất kỳ nào khác, chỉ thể là chính các cháu thôi.”
Bùi Điềm Điềm nghẹn ngào : “Chú Bùi, thể về nhà chú , cháu hứa cháu sẽ trộm đồ của Tiểu Bảo nữa.”
Rõ ràng cô bé đang nhưng trong ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Đây là đầu tiên Bùi Duật Sâm thấy thứ đó trong mắt một đứa trẻ.
Anh cảm thấy thất vọng.
Sau tất cả những gì trải qua, Bùi Điềm Điềm vẫn đổi.
“Bùi Điềm Điềm! Em đủ !” Bùi Quý Xuyên đột nhiên tức giận hét lớn một tiếng.
“Em còn mặt mũi nữa !”
Bùi Điềm Điềm trai cho sợ hãi, run rẩy một hồi dám gì nữa.
Bùi Quý Xuyên siết chặt nắm đấm, đầu tiên trong đời bé tay đánh .
Cậu bé hít sâu một , về phía Bùi Duật Sâm, trong ánh mắt chứa đựng sự kìm nén: “Chú Bùi, cảm ơn chú, cháu đồng ý, Bùi Điềm Điềm cũng đồng ý, nếu như em thì để em , sống c.h.ế.t tùy em .”
“Được, về nha thu xếp đồ đạc .” Bùi Duật Sâm gật đầu.
Bùi Quý Xuyên rời .
“Anh ơi, em , đừng bỏ em .” Bùi Điềm Điềm thấy lời , lập tức hoảng hốt, vội vàng đuổi theo.
*
Sự việc kích thích quá lớn, Vương Diễm Mai giường bệnh ròng rã suốt một tháng.
Cả giống như già mười tuổi.
Khi Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm đưa , bà dường như cũng cảm xúc gì đặc biệt.
Cứ như là tranh cãi ầm ĩ, bộ sức lực của bà bỗng dưng rút sạch.
Ngược , bà như nghĩ thông suốt.
Không còn can thiệp chuyện hôn nhân của Bùi Hải nữa, khi giới thiệu đối tượng cho con trai, bà còn khinh thường , thậm chí còn : “Rất .”
Sau khi trải qua chuyện , bà dường như nhận sự thất bại của .
Cho dù bà cố gắng thế nào, kết quả cuối cùng cũng đổi, chỉ hại con trai và bản .
Bà còn hỏi Bùi Hải: “Đối tượng mà đây trai con giới thiệu cho con, điều kiện thế nào?”
Bùi Hải đáp: “Rất , đang kế toán ở thành phố.”
Vương Diễm Mai bất ngờ từ giường bật dậy: “Vậy con sớm?”
“Chẳng bảo là đừng để mơ tưởng, đồng ý ? Con còn thể gì nữa.” Bùi Hải trả lời..
“ mà yên tâm, gần đây con gặp cô , nếu như cô đồng ý, con thời gian sẽ đưa cô về nhà cho gặp.”
Vương Diễm Mai mất tự nhiên : “Làm kế toán thì cũng nhưng điều kiện trong nhà quá kém cũng .”
“Bố cô trưởng thôn ở quê, chắc cũng nghèo lắm , nhà chúng cũng nhà giàu.”
Vương Diễm Mai nghẹn lời.
*
Một năm .
Tống Ngôn Chi xin nghỉ việc.
Khi cô điền nguyện vọng đại học, Bùi Duật Sâm và Tiểu Bảo đều ở bên cạnh.
Nhìn nguyện vọng của cô, Bùi Duật Sâm ngẩn , hỏi cô: “Tại chọn trường trong thành phố, với khả năng của em thể những trường hơn mà.”
“Em , Tiểu Bảo ? Anh còn , chăm sóc thằng bé.”
, khi con, cho dù suy nghĩ cho bản thế nào, cô cũng thể bỏ mặc con .
Cô can đảm liều lĩnh như Chu Xảo, sẵn sàng vứt bỏ hết tất cả thứ bỏ mà nghĩ đến con cái.
“Em thể dẫn thằng bé đến trường học ở sân bay của bọn , ở đó cũng trường học, em vì ... con mất quá nhiều , hy vọng em thể lựa chọn cho chính .”
Tống Ngôn Chi ngừng , sang con trai.
Con trai cũng cô với ánh mắt ủng hộ: “Mẹ, bố bố thể dẫn con lái máy bay.”
“Con nghĩ lắm.” Tống Ngôn Chi véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, mỉm điền thêm một nguyện vọng nữa.
Đó là trường đại học nhất!
……
Bốn năm , Chu Xảo lén lút trở về thành phố.
Cô nghĩ rằng, nhiều năm như , công ty chắc hẳn sớm quên chuyện tiền bồi thường.
Mặc dù mất Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên nhưng cô luôn tự an ủi bản , cho dù , em Bùi Quý Xuyên vẫn sẽ đến nỗi quá tệ.
Bùi Điềm Điềm dáng dấp xinh như , bất cứ khi nào cũng thể mắt giới giải trí.
Bùi Quý Xuyên thành tích như thế, trưởng thành cũng tự nhiên có thể công thành danh toại.
Chờ đến lúc đó, cô sẽ bù đắp cho bọn chúng, m.á.u mủ ruột thịt, chắc chắn bọn chúng sẽ bên cạnh .
Tuy nhiên, khi cô tìm đến khu nhà, mới , từ năm năm hai đứa trẻ gửi tới trại trẻ mồ côi.
Cô tức giận thôi, hỏi vợ chồng Tống Ngôn Chi là bố nuôi , gửi bọn trẻ ?
Người đối diện còn nhớ gì về Chu Xảo, xong chỉ một tiếng: “Cô ? Cả nhà Tiểu Tống chuyển từ bốn năm , sang thành phố bên cạnh, bọn họ định cư ở đó . À đúng , năm đó khá náo nhiệt, Tống Ngôn Chi thi đậu thủ khoa, còn của trường học đích đến đón, lúc đó khu nhà chúng cũng nổi bật lắm!”
“Sau đó cô học đại học, bây giờ chắc cũng nghiệp nhưng nghiệp cũng ít khi về đây, dù chồng cô cũng việc ở thành phố bên cạnh."
Người đối diện nhiều thông tin như , Chu Xảo thể tiếp nhận hết ngay một lúc.
Cô ngơ ngác miệng đối phương cứ mở đóng nhưng chẳng gì cả.
Hai em Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm gửi , Tống Ngôn Chi thi đậu thủ khoa, gia đình bọn họ chuyển thành phố bên cạnh...
Đây giống như cốt truyện trong tiểu thuyết!
Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Cô loạng choạng tìm đến trại trẻ mồ côi, tìm hai đứa trẻ, đối diện : “À, hai đứa trẻ đó , trai ở trong ký túc xá của trường học , cô em gái học nữa bỏ học , bây giờ hình như đang công cho kiếm chút tiền tiêu vặt. Nếu cô là quen của con bé thì khuyên nhủ con bé , đây là địa chỉ.”
Cô theo địa chỉ tìm đến nhưng thấy của một quán ăn đêm, Bùi Điềm Điềm mười tuổi đang mặc tạp dề, ở cửa đổ rác.
Cô thể tin nổi: "Điềm Điềm!"
Bùi Điềm Điềm về phía cô , cô bé vẫn giống hệt như năm đó, chỉ là cao lên, nẩy nở nhưng vẫn gầy.
Vì năm đó chịu đói, Bùi Điềm Điềm mắc nhiều bệnh, thể ăn gì cả, ăn nhiều là sẽ nôn, thường xuyên bệnh viện, bây giờ mười tuổi mà vẫn gầy yếu.
Khi thấy gọi , cô bé hình như còn ngạc nhiên.
Khi Chu Xảo tháo khẩu trang , vui mừng đến phát về phía cô bé, lúc đó cô bé mới nhận .
Cô bé ngẩn một chút, nở nụ ngọt ngào với Chủ Xảo: “Dì Chu Xảo, dì trở về ."
Chu Xảo kìm nước mắt tuôn rơi, thấy con gái trong cảnh đáng thương như , nhân viên phục vụ cho quán ăn đêm, cô thực sự thể tin nổi.
Trong tiểu thuyết, cả con trai và con gái đều là những tầm thường.
hôm nay, bọn họ rơi tình cảnh .
Cô vội vàng bước lên, ôm chặt Bùi Điềm Điềm: “Phải, về , từ nay về , con và trai sẽ sống những ngày hơn!”
Bùi Điềm Điềm vui vẻ kéo cô trong quán ăn đêm, với trong quán: “Vậy thì quá , chú Dương Vĩ cũng , đợi dì trở về, cháu sẽ cần cho chú nữa, chú Dương Vĩ, dì Chu Xảo trở về .”
...
Kết thúc!