Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 8: Giận dữ tới mặt mũi tím tái
Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:14:55
Lượt xem: 988
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô chuyện lớn tiếng, giống như sợ Tống Ngôn thấy, xong còn hả hê Tống Ngôn, bộ dạng giống như “chị đợi em cáo trạng ”.
Ai ngờ một câu “Anh cả” còn thốt , Bùi Duật Sâm dừng bước .
Anh bên cạnh Tống Ngôn.
Nhẹ nhàng với cô: “Em về .”
Tống Ngôn thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu : "Anh đang tìm em ?"
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu: "Anh thấy thuốc bắc của em hết, đợi lát nữa qua bên một chuyến, thuận tiện tới bệnh viện mua về cho em, tối nay lẽ sẽ về, em và Tiểu Bảo nghỉ ngơi sớm nhé.”
Rõ ràng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị.
lúc chuyện hề uy nghiêm một chút nào.
Lại giống như đang báo cáo hành trình của cho Tống Ngôn .
Chuyện khiến mấy nữ sinh đang chuẩn rời đều trợn tròn mắt .
Không Bùi Thanh Thanh còn quan hệ giữa hai , cả của cô thích Tống Ngôn ? Anh yêu thanh mai trúc mã, còn ly hôn với Tống Ngôn ?
Sao bây giờ hề giống cô một chút nào?
Vừa bọn họ còn chút sợ hãi khi thấy Bùi Duật Sâm, rõ ràng đối phương còn trẻ như nhưng khí chất mạnh mẽ hơn cả những lớn tuổi trong gia đình bọn họ, khiến sợ hãi phát khiếp, dám tới gần.
Lại ngờ như với chị dâu của Bùi Thanh Thanh.
Khi đối mặt với cô, thái độ giống như thép cứng luyện cũng hoá mềm.
Mấy cô gái đưa mắt , cảm thấy tức giận khi khác lừa gạt.
Bùi Thanh Thanh thấy lời , thái độ của trai cô khi chuyện với Tống Ngôn, cô kinh ngạc tới trợn to hai mắt.
Lúc , bên tai truyền đến giọng nghi hoặc của các bạn cùng lớp: "Thanh Thanh, trai đến đón ?"
Trong lúc nhất thời, gương mặt cô lộ vẻ hổ, Bùi Thanh Thanh ngây ngốc nên lời.
Cô vốn là nghĩ như , dù và trai cũng nhiều năm gặp.
Khó khăn lắm cô mới về nhà một , cả của cô đúng lúc xuất hiện ở đây, đến đón cô thì là gì?
Không ngờ vả mặt ngay lập tức.
Bùi Thanh Thanh c.h.ế.t lặng.
Anh cả đến đón mà là tìm Tống Ngôn, còn chuyện với cô nhẹ nhàng như .
Sự dịu dàng khuôn mặt là điều Bùi Thanh Thanh ít khi thấy.
Mối quan hệ giữa trai và Tống Ngôn từ khi nào trở nên như ?
Tống Ngôn gật đầu, cô suýt chút nữa quên mất việc , nhưng nếu Bùi Duật Sâm đến đó, cũng sẽ thuận tiện, cô sẽ cần thêm một chuyến nữa.
Chỉ là ngờ rằng mà còn chú ý tới việc thuốc của cô hết.
"Được , phiền ." Giọng điệu khách sáo của cô khiến đàn ông nhịn cau mày một cái.
cũng gì: "Về sớm một chút ."
Nhìn hai chuyện hồi lâu, hề chú ý tới , sắc mặt của Bùi Thanh Thanh lúc trắng lúc xanh.
nhanh cô tự an ủi bản , chắc chắn là nhiều năm gặp, cô trưởng thành, cho nên trong lúc nhất thời cả nhận cô mới thể để ý như .
Thế là cô uất ức hét lên: "Anh cả, em là Thanh Thanh!"
Quả nhiên, Bùi Duật Sâm đưa mắt sang, khi thấy Bùi Thanh Thanh, dừng một chút.
Anh tuyển dụng từ sớm, thời gian ở trong quân đội nhiều hơn ở nhà, lúc đó Bùi Thanh Thanh vẫn còn nhỏ.
Hai em cũng tiếp xúc nhiều.
Chỉ thỉnh thoảng về nhà mới gặp một .
Em trai và em gái của đều thiết với , nên tự nhiên bọn họ tình cảm sâu sắc gì.
Lúc Bùi Duật Sâm thấy cô , biểu cảm cũng đổi nhiều.
Anh chỉ khẽ gật đầu, chỉ một câu: "Về nhà ?"
Biểu cảm của bình thản, giống như mặt chỉ là một xa lạ.
Nếu là đây Bùi Thanh Thanh cũng thèm để ý đến thái độ của , dù cả Bùi Duật Sâm từ nhỏ lạnh lùng, lãnh đạm với tất cả , cô cũng sớm quen .
bây giờ thấy mới chuyện nhẹ nhàng với Tống Ngôn.
Vừa đầu đối xử với em gái ruột là vô cùng lạnh lùng, thờ ơ.
Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đây là cố tình mất mặt mặt các bạn cùng lớp ?
Bùi Thanh Thanh nhịn dậm chân một cái, chỉ Tống Ngôn : "Anh cả, chị mới em thế nào ?"
Tống Ngôn nhíu mày: "Chị em cái gì?"
"Chị, chị em xí!"
Bùi Thanh Thanh tức giận .
Tống Ngôn suýt chút nữa nhịn tiếng.
Sắc mặt của Bùi Thanh Thanh càng tái xanh.
Vốn dĩ cô tố cáo Tống Ngôn ăn mặc đắn, nhưng thấy hiện tại trai cô vẻ với Tống Ngôn, cảm thấy như cũng chẳng tác dụng gì.
Cô vô thức nghĩ tới lời của Tống Ngôn cô càng ngày càng xí..
Càng nghĩ, cô càng tức giận.
Lúc đó cô mới thấy Tống Ngôn quá kinh ngạc, cho nên kịp phản ứng, bây giờ nhớ suýt chút nữa ức giận hộc máu.
Lần trở về, cô chính là xin tiền mua mỹ phẩm dưỡng da, cũng là bởi vì mặt quá nhiều mụn, mịn màng, khiến cô ở trong trường dám ngẩng đầu lên.
Tống Ngôn lời , rõ ràng là đang chọc chỗ đau của cô !
Thật là đáng ghét!
Nhìn thấy Tống Ngôn còn , cô càng thêm tức giận: "Chị còn dám em, cả, chị dâu kìa!”
Bùi Duật Sâm rời ánh mắt khỏi Bùi Thanh Thanh, về phía Tống Ngôn.
Mặc dù mặt Bùi Thanh Thanh nhiều mụn, dễ cho lắm.
tin rằng Tống Ngôn loại dùng vẻ bề ngoài để công kích khác.
Tống Ngôn : “Lúc đó em còn mắng chị xí dị hợm, chị còn nghĩ rốt cuộc là tiên nữ giáng trần nào chị xí, đầu đối mặt với em. Ừm... Lúc đó chị đúng là giật , hoá thế giới còn xí hơn cả chị, cho nên mới cảm thán một chút.”
"Không ngờ em cho rằng chị đang chê bai em, lúc đó chị chỉ là ăn ngay thật mà thôi."
Tống Ngôn xong, đôi lông mày thanh tú nhíu : "Chẳng lẽ em chị dối để em vui vẻ ?"
Không mang theo một chữ thô tục nào, nhưng đều là mắng cô xí.
Mũi của Bùi Thanh Thanh vặn vẹo vì tức giận.
Chỉ ngón tay về phía Tống Ngôn nên lời.
Cô lập tức về phía Bùi Duật Sâm, dùng biểu cảm uất ức chờ mong sẽ thể chuyện giúp .
Lại thấy sắc mặt của Bùi Duật Sâm trở nên u ám.
Cô thầm nghĩ, cho cô Tống Ngôn, dám mắng mặt trai , cô đang c.h.ế.t ?
Cho dù bây giờ cả của cô chút tình cảm với cô, cũng sẽ tha thứ cho việc cô về em gái như .
Quả nhiên, Bùi Duật Sâm lên tiếng.
"Em quá đáng đấy."
Đôi mắt của Bùi Thanh Thanh sáng lên, cô lập tức đắc ý trừng mắt Tống Ngôn.
"Anh cả, đúng đấy, chị là tiếng !”
Bùi Duật Sâm lạnh lùng , thấp giọng lạnh lùng : “Anh đang em, Bùi Thanh Thanh.”
"Cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3-yorb/chuong-8-gian-du-toi-mat-mui-tim-tai.html.]
Bùi Thanh Thanh sửng sốt.
“Tống Ngôn là chị dâu của em, em còn dám cô một câu thử xem?”
Giọng của Bùi Duật Sâm vô cùng lạnh lùng, chút cảm xúc nào, sắc mặt của âm trầm khó coi. Lúc Bùi Thanh Thanh mới nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt cô tái nhợt vì sợ hãi: "Em ..."
Mấy bạn học dám chung với cô , cẩn thận lùi tránh sang một bên.
Không những cái khác, cả của Bùi Thanh Thanh thực sự quá đáng sợ.
chính Bùi Thanh Thanh cũng bậy.
Bọn họ suýt chút nữa tin.
"Xin ."
"Cái gì?"
"Anh bảo em xin chị dâu của em ngay."
"Em..." Đôi mắt của Bùi Thanh Thanh mở to, giọng của trai vang lên giống như trời sập xuống, cô thể tin .
Tất nhiên cô xin , điều đó quá mất mặt!
" chị cũng em ." Nói xong, cô hung hăng trừng mắt liếc Tống Ngôn.
Tống Ngôn bình tĩnh: "Chị hề em , chỉ là khi em chị , chị mới nghĩ em còn xí hơn.”
Còn mãi chán, chẳng qua chỉ cô một câu xí dị hợm, cô mười câu thì hết chín câu xí! Bùi Thanh Thanh suýt chút nữa ngất vì tức giận.
"Chi, chị quá đáng !"
"Được ." Bùi Duật Sâm ngắt lời cô : "Nói câu xin khó ? Chị dâu của em thể nào em cũng lưng cô .”
"Chị còn mắng em, cả thấy ? Anh quá bất công ."
Bùi Duật Sâm : "Nếu như em mắng cô , cô mắng em ?"
Bùi Thanh Thanh nghẹn họng.
Mấy cô gái cũng giật giật áo cô : "Thanh Thanh, là xin , cũng gì mà.”
" , sợ mất mặt, chúng cũng sợ mất mặt."
Khuôn mặt Bùi Thanh Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang chống .
Anh cả về phía Tống Ngôn thì cũng thôi , tại bạn của cô cũng yêu cầu cô xin ?
Cô cảm thấy uất ức nhưng thật trong lòng chút hối hận, thể cúi đầu , nhưng bỏ chạy cũng dám, đôi mắt của cả còn đang cô chằm chằm.
Nếu đắc tội với cả, cho tiền nộp học phí thì thế nào?
Mẹ cô , cả của cô bây giờ tiền đồ, khi trở về nhất định tạo dựng mối quan hệ , thể giống như .
Lúc trong lòng cô cam tâm nhưng cũng dám phản bác, vì thế cứng rắn một câu: "Em sai , em như nữa là ?"
Sắc mặt của Bùi Duật Sâm càng trở nên u ám: "Anh bảo em xin chị dâu của em, chứ xin ."
"Em cũng học mười mấy năm, nhà trường dạy em lễ phép như ? Rõ ràng em đừng nên học nữa ."
Bùi Thanh Thanh dạy một bài học như mặt , hổ mặt đỏ tới mang tai, nhưng còn kịp tức giận thì câu đừng học của trai dọa cho sợ gần chết, sắc mặt tái nhợt, cô toát mồ hôi lạnh, với Tống Ngôn.: “Em xin , chị dâu, em thật sự sai , em sẽ bao giờ năng lung tung nữa.”
Tống Ngôn gật đầu một cái : "Chị tha thứ cho em."
Bùi Thanh Thanh: "..."
Mọi đều lộ biểu cảm hổ.
Ngay cả Bùi Duật Sâm cũng ngạc nhiên cô.
Lại thấy Tống Ngôn tiếp tục : “Xin thì miễn , chỉ cần em nhớ trả đồ trang sức mà em lấy của chị là , quần áo chị cũng cần lấy , nhưng cũng thể cho em , tạm tính toán tổng cộng hai mươi tệ, em trả tiền cho chị.”
Trong ánh mắt sửng sốt của cô , Tống Ngôn tiếp: “Cũng là chị hẹp hòi, ngay cả quần áo cũng cho em, chị chỉ là lo cho em sẽ hình thành thói quen tiếp cận khác để lấy đồ của . Chị là chị dâu của em, em trả cho chị, chị thể so đo với em, những khác bụng giống như chị, cho nên để em trả giá một chút mới hiểu đạo lý .”
Những xung quanh cũng cảm thấy lý, lượt gật đầu.
Sắc mặt Bùi Thanh Thanh xanh mét vì tức giận.
Hai mươi tệ, mấy bộ quần áo rách của cô mà giá hai mươi tệ, cô lên trời luôn ?
Thôi bỏ , coi như nhận thua, sẽ nhiều cơ hội để trả thù .
Chỉ cần chịu đựng cô thôi.
Dù chờ về nhà, cho dù trả cho cô thì cô thể gì ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Thanh Thanh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không ngờ, Tống Ngôn : “Xem các em là bạn , bởi vì sự việc lẽ ấn tượng về Thanh Thanh. sai, thể sửa chữa chính là đứa trẻ ngoan. Lần các em sẽ chứng kiến cô sửa thói quen , vẫn sẽ là bạn của . Dù thì chị cũng lo lắng cô lấy gì từ chỗ chị vươn tay về phía các em, như thì cho lắm.”
Lời , mấy cô gái đưa mắt chán ghét về phía Bùi Thanh Thanh.
lập tức trở mặt cũng ho, vì bọn họ khách sáo : " , Thanh Thanh, chị dâu của đúng, hành vi của như là sai.
“Cậu mau trả đồ đạc và tiền của chị dâu cho chị , nếu chúng sẽ bạn với nữa.”
Bùi Thanh Thanh sắc mặt tái xanh, tức giận suýt chút nữa ngất .
Nhìn thấy Bùi Thanh Thanh giận dữ tới mặt mũi tím tái rời , Tống Ngôn hài lòng.
Ở kiếp bởi vì Bùi Thanh Thanh năng bậy bạ, tung tin đồn nhảm khắp nơi, hại cô thể ngóc đầu lên trong khu nhà, khác chỉ trỏ.
Lần cô cũng dùng cách tương tự đáp lễ.
Bùi Duật Sâm gì, chỉ ánh mắt cô mang theo mấy phần cảm xúc mà Tống Ngôn thể hiểu .
Sau đó rời .
Khi Tống Ngôn trở về nhà, cảm thấy bầu khí chút kỳ lạ.
Hai đứa trẻ lẽ tự trở về, lúc bàn, cách xa , sắc mặt dễ cho lắm.
Khi bọn họ thấy cô, khuôn mặt của hai đứa trẻ đồng thời hiện lên một tia lo lắng.
"Có chuyện gì ?" Tống Ngôn nghi hoặc hỏi.
Hai đứa trẻ nhanh chóng liếc cô một cái.
Tống Ngôn nhíu mày càng sâu hơn.
"Tiểu Bảo, con ."
Tiểu Bảo cắn môi : “Cô giáo bảo ngày mai bảo họp phụ cho con.”
Buổi trưa hôm nay khi đang ngủ trưa ở trường, bé một giấc mơ.
Trong giấc mơ bé lớn hơn bây giờ nhiều.
Trong mơ, họp phụ cho em Bùi Quý Xuyên, là của bọn họ.
Cậu bé tức giận, đánh với Bùi Quý Xuyên, còn đẩy Bùi Điềm Điềm xuống đất.
Sau đó, giáo viên ở trường học phạt bé, còn gọi tới trường.
Sau đó giáo viên mắng bé, mắng cả .
Tiểu Bảo cho rằng trong giấc mơ vẻ là một đứa trẻ hư.
Mẹ đánh bé, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ khó chịu chằm chằm bé.
Tiểu Bảo cảm thấy trong lòng đau xót, uất ức, rõ ràng là bất công, thất vọng như , để ý tới , cũng phớt lờ , cũng một lời nào với .
Giấc mơ quá ngột ngạt, Tiểu Bảo buồn bã. Cậu cảm thấy cái nhà dường như còn là của nữa... bé yêu thương , chuyện với , buồn, thấy vì mà mắng, cũng hối hận, nét mặt của vẻ như khó chịu, lẽ bé thực sự tổn thương .
Tiểu Bảo vô cùng hối hận, quyết định cho dù họp phụ cho Bùi Quý Xuyên thì cũng sẽ bốc đồng đánh với nữa.
Sau đó lóc tỉnh dậy, cô giáo thông báo ngày mai sẽ buổi họp phụ .
Tiểu Bảo sửng sốt.
Ban đầu bé nghĩ chắc chắn rằng chính sẽ họp phụ cho .
khi mơ thấy giấc mơ đó, bé chút chắc chắn lắm.
"Không chỉ là họp phụ thôi ? Có gì mà thể ?" Tống Ngôn nghi hoặc.
Nói xong cô đột nhiên nhận điều gì đó.