Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 40 Từ chối

Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:29:41
Lượt xem: 1,238

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Điềm Điềm nghĩ như , trong lòng chút tự hào, cũng thoải mái hơn nhiều. Bây giờ bọn họ lời , chờ lát nữa đạt giải thưởng, nhất định sẽ hối hận.

Dì Chu Xảo cô bé nhất định sẽ đoạt giải.

Cô bé mang theo suy nghĩ trong đầu, bước tới mặt Chu Xảo, cố ý lớn tiếng : "Dì Chu Xảo, cháu thể đoạt giải ?"

Mấy cô bé thi nhảy múa đều sang cô bé, biểu cảm mang theo mấy phần kinh ngạc và thể tưởng tượng nổi.

Chu Xảo thể cảm giác lúc là như thế nào, bởi vì hiệu quả khác xa với tưởng tượng của cô .

Dưới cái của cô , điệu nhảy mà cô dạy Bùi Điềm Điềm tương đối tiên phong. Ít nhất ai thể nhảy trong một trường học ở thành phố lạc hậu như thế , Bùi Điềm Điềm thể nhảy một điệu nhảy ở độ tuổi còn nhỏ như , điều chắc chắn thể gây ấn tượng với khán giả bên khán đài.

Bởi vì học sinh của trường khác đến tham gia cuộc thi, những trường tiểu học nhất thành phố đều sẽ đến, còn mang theo cả phim.

cho rằng đây là cơ hội đầu tiên để Bùi Điềm Điềm tạo dựng tên tuổi cho .

Bùi Điềm Điềm tràn đầy tự tin lên sân khấu biểu diễn, biểu diễn lâu nhận sự hưởng ứng nồng nhiệt từ khán giả, cô cảm thấy chút bối rối.

Cảm giác chuyện phát triển giống như cô suy nghĩ.

Lúc kết thúc, tiếng vỗ tay cũng yếu ớt.

Không chút nhiệt tình nào giống như lúc khác biểu diễn sân khấu.

Tại ?

Mặc dù Bùi Điềm Điềm bởi vì căng thẳng mà phần giữ chút rối loạn, nhưng dù vẫn hơn nhiều so với những kết thành đội nhảy múa lộn xộn.

Ít nhất từ góc của Chu Xảo thì là như .

Ở thời đại của cô , nhiều trẻ em từ khi còn nhỏ gửi học múa jazz, nhảy hiphop, v.v. Bọn họ đều tự tin biểu diễn sân khấu, luôn khiến khán giả kinh ngạc và giành vị trí quán quân.

chính là lấy tiêu chuẩn để huấn luyện Bùi Điềm Điềm.

Cho nên tràn đầy tự tin mà tới đây.

Tuy nhiên, bây giờ trong lòng mấy phần chắc chắn.

Nghe lời của Bùi Điềm Điềm, cô dừng một lúc : "Mặc dù một sai sót nhỏ ở phần giữa, nhưng biểu hiện tổng thể vấn đề, thể giành giải nhất cũng chắc chắn sẽ đạt giải nhì.”

Nghe lời khẳng định của cô , Bùi Điềm Điềm lập tức to vui vẻ.

Mặc dù cô bé hiểu lớn đánh giá như thế nào, cũng liệu khả năng nhảy múa của .

trong lòng cô bé rõ một điều, chỉ cần giành giải thưởng thì thể chứng minh vô cùng lợi hại.

Mà những lợi hại thường sẽ chủ động tìm tới bạn cô bé.

Cô bé cần chạy theo lấy lòng mấy bạn học nữ trong lớp giống như nữa.

Cô bé trở thành đối tượng khác lấy lòng, trở thành bạn học chào đón nhất trong lớp.

Mấy bạn học nữ thấy lời , sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Không ai trong bọn họ dám thể giành giải thưởng. Bùi Điềm Điềm lấy sự tự tin như ?

Mấy đứa trẻ đều nhận thua, lúc vẻ mặt của Bùi Điềm Điềm càng trở nên thù địch.

Ở phía bên , các học sinh của Tống Ngôn Chi cũng đang biểu diễn sân khấu.

Phần giới thiệu bản bằng tiếng Anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của .

Bởi vì trường học của bọn họ chỉ mới mở lớp dạy tiếng Anh trong năm nay, vì để giúp bọn trẻ nhanh chóng bắt kịp trình độ của các trường tiểu học vượt trội khác, bọn họ còn mời cả giáo viên tiếng Anh.

Trước đây quan tâm nhiều đến môn học nhưng kể từ khi Bộ Giáo dục thông báo “Tiếng Anh trở thành môn thi bắt buộc trong kỳ thi tuyển sinh đại học” thì thể quan tâm

Những năm gần đây, với sự phát triển nhanh chóng của các thành phố lớn bên ngoài, đều phát hiện rằng thành phố miền núi của các thành phố đó gần chục năm.

Mặc dù thích nhưng bởi vì mà ảnh hưởng đến tương lai của con .

Chỉ là cho dù như , nhiều trường học vẫn quá coi trọng môn học .

Các học sinh thì càng coi môn học giống như một trò giải trí, thậm chí một học sinh còn cảm thấy chán ghét, tự hào vì cần học.

Lúc , đột nhiên lên sân khấu giới thiệu bản và hát bằng tiếng Anh, điều tự nhiên thu hút sự chú ý của .

Lớp học tiếng Anh của bọn họ chỉ mới thành lập bao lâu, lợi hại như ?

Những học sinh bao giờ học môn một cách nghiêm túc đều vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ thậm chí còn nền tảng vững chắc, đương nhiên hiểu tại thể học nhanh như .

Cho đến khi bài hát kết thúc, tất cả vẫn kịp phản ứng.

Giáo viên các trường học khác cũng đang bàn tán sôi nổi: "Trường học của bọn họ bắt đầu học tiếng Anh từ khi nào ?"

“Không năm ngoái vẫn ?”

"Mấy học sinh thật là lợi hại, lên cấp hai học tiếng Anh, nhưng bây giờ thậm chí còn hát một bài hát nào."

"Đúng vậy, thật là ngờ tới, khi về chúng chuyện với hiệu trưởng một chút, xem nên mở lớp tiếng Anh , nếu trường tiểu học của chúng sẽ tụt hậu."

Sự cạnh tranh giữa các bạn cùng lớp cao, giữa các trường học cũng là như .

Cũng bởi vì đó trường học của bọn họ thể theo kịp các trường tiểu học nhất cho nên tuột mất nhiều học sinh xuất sắc.

Bây giờ nên trường học của bọn họ thể lên, tự nhiên sẽ thu hút những học sinh khác tới.

Từ đó khiến những ở các trường khác cảm thấy đe dọa.

Hiện nay trong thành phố chỉ hai, ba trường tiểu học dạy môn tiếng Anh mà thôi.

lẽ bao lâu nữa, nhiều trường tiểu học đều sẽ sớm đưa môn học chương trình giảng dạy.

Tống Ngôn Chi nghĩ như , nhưng cũng , bởi vì bọn họ bắt đầu .

Sau khi cô dạy tiếng Anh, hướng phát triển trong tương lai, cho nên cố gắng thuyết phục các học sinh, để bọn họ theo học tập, cô cũng nghiêm túc dạy bảo để cho chương trình học nhàm chán.

Mặc dù vẫn nhiều coi thường môn học giống như đây.

cũng đào tạo một học sinh xuất sắc.

Trong tương lai bọn họ sẽ cảm thấy ơn những nỗ lực hiện tại của .

Ít nhất tại thời điểm , nhiều học sinh đang buồn bã vì đây bọn họ học tập nghiêm túc.

Mà cũng thành công thu hút sự tò mò của các học sinh ở các lớp .

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, bọn họ hát những bài hát tiếng nước ngoài kìa. Thật là lợi hại." Thiết Trụ hào hứng nắm lấy tay Tiểu Bảo, kéo qua sân khấu bên .

Tiểu Bảo hề ngạc nhiên chút nào, ngày nào cũng bài hát , cũng thể hát .

khi Thiết Trụ bọn họ lợi hại, trong lòng bé vô thức cảm giác tự hào, bình thường lãnh đạm, giống như thể thu hút sự chú ý, lúc nặng nề gật đầu: " ."

Thiết Trụ thấy bé đồng ý, càng cảm thấy mấy lợi hại.

Thứ mà ngay cả Tiểu Bảo cũng cho là lợi hại thì chắc chắn siêu cấp lợi hại.

Thiết Trụ lập tức : "Oa, quá lợi hại, cũng học."

Tiểu Bảo chằm chằm các học sinh sân khấu, gì.

Cậu bé cũng học, còn học giỏi hơn bất kỳ nào khác.

Phải tài giỏi giống như .

Cậu bé hất cằm đầy tự hào : “Là dạy đấy.”

Bùi Duật Sâm nghiêng đầu con trai , nụ khuôn mặt bé tràn ngập niềm tự hào và hạnh phúc thể che giấu.

Anh chút buồn , hoá con trai cũng dáng vẻ .

đến, những học sinh quả thực biểu diễn xuất sắc, mặc dù phát âm lắm nhưng mới mấy tháng học đến mức là vô cùng tài giỏi.

Trong tương lai, trình độ của bọn họ trong môn học chắc chắn sẽ vượt xa hầu hết .

Vốn dĩ lúc còn chút lo lắng, Tống Ngôn Chi đầu tiên giáo viên sẽ thể quản lý học sinh của .

Ngoài , một học sinh thái độ bài xích những thứ của nước ngoài, chịu học, khó để truyền thụ kiến thức.

ngờ rằng cô thể tới mức độ vượt trội như .

Làm một giáo viên, thể nghi ngờ là cô trình độ vô cùng ưu tú.

Bùi Duật Sâm mấy học sinh bước xuống sân khấu, kích động ôm lấy vợ , khuôn mặt cô lộ nụ , ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.

Dưới khán đài, khán giả vỗ tay vang dội.

Chu Xảo gần như ngây ngốc theo dõi màn thi tài.

Không bởi vì thực lực của bọn họ, mà bởi vì những học sinh là học sinh của Tống Ngôn Chi.

Khi bọn họ bước lên sân khấu biểu diễn, cô chút ngạc nhiên, còn tưởng là học sinh của trường khác.

Lúc cô lấy tinh thần, thấy mấy học sinh đó đang chuyện với Tống Ngôn Chi, cô mới giật nhớ chuyện Tống Ngôn Chi là một giáo viên.

Sắc mặt của cô lập tức trở nên khó coi.

Vì tiếng Anh vẫn luôn là môn cô học kém nhất.

Ở tương lai học đại học, ngay cả CET-4 cô cũng thể thi đậu..

Cũng may ở thời đại , khi cô học đại học chú trọng tới môn học .

càng yên lòng.

Thật sự ngờ học sinh tiểu học bây giờ đạt đến trình độ .

Điều khó chấp nhận hơn nữa là những học sinh đều do Tống Ngôn Chi dạy dỗ.

Trước khi lớp học bọn họ biểu diễn, cô cảm thấy màn trình diễn của những gì nổi bật.

khi các học sinh của Tống Ngôn Chi bước lên sân khấu, bầu khí đột nhiên đổi.

Rất rõ ràng là màn trình diễn mang đến cảm giác ấn tượng cho các học sinh và những lãnh đạo

Đó là cảnh tượng mà cô tưởng tượng Bùi Điềm Điềm sẽ nhận .

ngờ rơi học trò của Tống Ngôn Chi.

là một xuyên đến từ tương lai, nhưng những thuộc thế hệ cũ đánh bại, khiến cho cô vô cùng khó chịu.

Bùi Điềm Điềm hiểu, nhưng phản ứng của , cô bé cũng lợi hại.

Cô bé cực kỳ ngưỡng mộ : “Dì ơi, bọn họ lợi hại ? Bọn họ hát gì , cháu hiểu.”

"Không gì lợi hại, học thì bình thường cũng dùng , chỉ là lãng phí thời gian mà thôi." Đừng là ở thời đại , ngay cả ở tương lai, cô cũng cảm thấy học tiếng Anh thể dùng việc gì.

Tất nhiên, thể đặc biệt ưu tú chắc chắn sẽ ích, nhưng chuyện ai cũng thể , nhiều đều sử dụng , cô cảm thấy ở thời đại càng cần thiết.

Bùi Điềm Điềm còn nghĩ nếu như học , chẳng cũng sẽ lợi hại , bây giờ thấy lời , lập tức vô cùng thất vọng.

Hóa là vô ích.

Vậy thì tại dáng vẻ kích động như ?

dì Chu Xảo như , chắc chắn là đạo lý.

Cuộc tranh tài khốc liệt đến hai giờ chiều mới kết thúc.

Chẳng mấy chốc đến lúc trao giải thưởng.

Chương 41 Bùi Điềm Điềm thức tỉnh

Các giải thưởng cho tập thể và cá nhân trao riêng.

Các lớp hát đồng đều và sáng tạo giành ba giải cao nhất của cuộc thi.

chung các lớp lớn và lớp nhỏ đều lượt giành thứ hạng.

Tiếp theo là phần trao giải thưởng cho các tiết mục cá nhân.

Ngoài một tờ giấy khen còn tiền thưởng, giải nhất là hai mươi tệ, giải nhì là mười lăm tệ, giải ba là mười tệ, giải tư và giải năm tiền thưởng chỉ giấy khen.

Số tiền thưởng từ giải thưởng tiết mục tập thể thường sử dụng quỹ lớp.

giải thưởng cá nhân thì khác, đều là tự cầm về.

Tất cả đều căng thẳng, khán đài trở nên im lặng.

Người dẫn chương trình sân khấu bắt đầu công bố thứ hạng, từ lên .

"Giải năm của tiết mục biểu diễn tập thể thuộc về lớp mẫu giáo..."

Ánh mắt dẫn chương trình về phía hàng ghế đầu tiên.

Bùi Điềm Điềm đột nhiên trở nên lo lắng, chẳng lẽ chỉ đạt hạng năm thôi ?

Giành hạng năm tiền, cô bé giành giải nhất, hai mươi tệ, thể mua nhiều váy .

Lúc cô bé đang căng thẳng thấy dẫn chương trình tiếp tục thông báo: “Các em của “Vũ Điệu Thiên Nga”, xin chúc mừng các em giành vị trí thứ năm.”

Các cô bé mặt Bùi Điềm Điềm vui mừng nhảy dựng lên, lớn tiếng reo hò.

Bọn họ đắc ý Bùi Điềm Điềm, lên sân khấu nhận giải thưởng.

Bùi Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé cảm thấy chắc chắn múa giỏi hơn bọn họ.

Nếu bọn họ thể giành hạng năm thì cô bé chắc chắn sẽ giành thứ hạng cao hơn.

Sau đó hạng tư, hạng ba đều là các trường học khác.

Khi công bố tiết mục đạt giải nhì, Chu Xảo cũng căng thẳng theo.

ngây thơ giống như Bùi Điềm Điềm, mặc dù tự cho rằng tiết mục biểu diễn mới lạ, khác biệt với tiết mục của những khác, nhưng cô vẫn chút lo lắng những chấm điểm cổ hủ sẽ khó mà chấp nhận, cho nên cô nghĩ cho dù Bùi Điềm Điềm đoạt giải cũng chỉ là mấy giải thưởng thấp.

Mặc dù chút đáng tiếc, nhưng cũng , dù đây cũng là đầu tiên Bùi Điềm Điềm khiêu vũ.

Phải trong tiểu thuyết, cô bé giành giải nhất.

Hiện tại phần thi tập thể cô bé tham gia chỉ thể đạt hạng năm, điều đủ để chứng minh sức ảnh hưởng lớn của Bùi Điềm Điềm.

Cho nên dựa theo cốt truyện, Bùi Điềm Điềm vẫn thể đạt giải nhất ?

Nghĩ đến khả năng , trong lòng cô khỏi chút kích động.

Giải nhỉ là tiết mục tiểu phẩm của lớp năm, nhanh tới phần công bố giải nhất.

Mọi khỏi nín thở.

Về phần Tống Ngôn Chi, cô tự tin đầu tiên đưa học sinh thi thể đạt thứ hạng cho nên cô cũng nhiều kỳ vọng.

Thấy lễ trao giải sắp kết thúc, cô định tạm biệt các học sinh để tìm con trai.

Kết quả là hai bước thấy dẫn chương trình sân khấu .

“Giải nhất phần thi cá nhân hôm nay là tiết mục hát bài hát ngoại ngữ xuất sắc của các em học sinh lớp ba của chúng . Mời các em học sinh và đại diện giáo viên lên sân khấu nhận giải và phát biểu cảm nghĩ.”

Tống Ngôn Chi theo bản năng , mấy học sinh vui mừng reo hò.

Mấy học sinh chạy tới, vây quanh cô, nhảy cẫng lên la hét: “Cô ơi, chúng hạng nhất .”

Đây là đầu tiên tham gia loại hình biểu diễn , cũng dám thể đoạt giải.

Không bao giờ ngờ rằng sẽ đạt giải nhất.

Sự phấn khích thể diễn tả bằng lời.

Tống Ngôn Chi Ngôn nhanh lấy tinh thần, mấy học sinh của nhịn mà mỉm : "Được , lên sân khấu nhận giải , các xứng đáng."

Bởi vì lo lắng hát sai lời nên mấy học sinh luyện tập chăm chỉ.

Không cần Tống Ngôn Chi lên tiếng yêu cầu, mỗi ngày bọn họ đều chủ động đến luyện hát.

Tống Ngôn Chi cũng thích những đứa trẻ chăm chỉ .

Việc giành giải thưởng cũng cho thấy nỗ lực của bọn họ là đáng giá.

Khi đoàn bước lên sân khấu, dẫn chương trình tiếp tục phát biểu.

“Trường học của chúng mới mở lớp tiếng Anh trong năm nay. Ban đầu cũng lo lắng các bạn học sinh thích ứng nhưng ngờ đạt thành tích như . chân thành cảm ơn cô giáo Tống nghiêm túc dạy bảo các học sinh, cũng cho trường học của chúng thêm một bước tiến trong sự nghiệp giáo dục, cho cô giáo Tống một tràng pháo tay.”

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Hoá đây là giáo viên tiếng Anh của bọn họ."

"Thật là trẻ tuổi."

"Dáng dấp cũng xinh , khí chất."

"Trường học của bọn họ tìm ? Thật là ghen tị quá."

Giáo viên của các trường khác cũng bàn tán ầm ĩ.

Tống Ngôn Chi chỉ đơn giản vài câu khiêm tốn, đó chuyển đề tài cho mấy học sinh.

Các em học sinh phấn khởi khi nhận giấy khen và tiền thưởng..

Còn nhất định mời cô ăn cơm.

Tống Ngôn Chi mỉm đồng ý

Rất nhanh cả đám bước xuống sân khấu.

Ngày quốc tế thiếu nhi đến phần cuối.

Mà bên khán đài, vẻ mặt Chu Xảo cứng đờ, vô cùng khó coi.

nghĩ Bùi Điềm Điềm khó thể đạt giải nhất.

bao giờ ngờ giành một thứ hạng nào.

Điều khiến cô khó chấp nhận nhất chính là giải nhất thuộc về Tống Ngôn Chi.

Đây nghĩa là thua cô một nữa ?

Không khó chấp nhận giống như cô , Bùi Điềm Điềm vô cùng hổ.

Cô bé nhịn kéo tat Chu Xảo, mang theo vẻ bất bình hỏi: “Dì Chu Xảo, chẳng nếu con nhảy vũ điệu nhất định sẽ giành giải thưởng ?”

Phía mấy bạn học nữ đầu nhạo cô bé.

"Bùi Điềm Điềm, sẽ đạt giải nhất ?"

"Ha , còn đang thắc mắc tại vui vẻ như ."

"Cô chắc chắn nghĩ rằng nhảy ."

Tiếng nhạo của mấy đứa trẻ khiến khuôn mặt nhỏ của Bùi Điềm Điềm đỏ bừng lên.

Xấu hổ suýt chút nữa ngất .

Cô bé cũng hiểu, chỉ là lời dì Chu Xảo mới cho rằng thể giành giải thưởng.

Thật sự ngờ khi phần trao giải kết thúc vẫn gọi đến tên .

Bây giờ còn các bạn học nhạo, Bùi Điềm Điềm cảm thấy giống như trời đất tối sầm .

Sau cô bé còn mặt mũi học? Chắc chắn sẽ chê c.h.ế.t mất.

Tất cả đều là của dì Chu Xảo, ban đầu cô bé vốn cùng múa thiên nga với các bạn học.

Nếu như lời cô nhảy điệu nhảy quái dị , lẽ cô bé cũng sẽ giống như bọn họ, còn thể hạng năm.

Bây giờ thì , giải nhất, hạng năm cũng lấy .

Lần chơi cũng như , cô chỉ chú trọng việc ăn mặc, mang theo thứ gì để ăn uống khiến hại cô bé đói bụng.

Bây giờ khiến cô bé nhạo.

Bùi Điềm Điềm cảm thấy lúc đang ăn mặc như một chú hề, khiến cô bé cảm thấy vô cùng hổ.

Nghe tiếng của các bạn học, cô bé chịu áp lực, oa một tiếng lớn, lớn tiếng : “Là dì Chu Xảo rằng thể giành giải nhất cho nên mới nhảy. Không cố ý nhảy với , hu hu hu...”

Giọng của cô bé ngay lập tức thu hút sự chú ý của phụ và bạn học xung quanh về phía bọn họ.

Mọi lượt về phía Chu Xảo.

Biểu cảm kỳ lạ.

Vừa thấy đứa trẻ nhảy múa như , bọn họ cảm thấy chút kỳ quái.

thế giới nhiều vũ đạo, bọn họ thể hết tất cả, cũng cảm thấy gì.

ngờ bọn họ mà còn nhắm đến giải nhất.

Dáng vẻ còn vô cùng chắc chắn.

Mọi đưa mắt , Bùi Điềm Điềm đang lóc ầm ỹ và Chu Xảo kinh hãi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bọn họ nhịn mà bật tiếng.

"Nhảy như mà cũng đòi đạt giải nhất, giải nhất là bắp cải mà thắng dễ dàng như ."

" , mặc dù từng thấy loại vũ dạo bao giờ, qua cũng chút thú vị, nhưng nhảy múa cũng lắm.”

"Một cô bé uốn qua uốn sân khấu giống bộ dạng gì? Không dạy dỗ những thứ dạy những cái gì vớ vẩn.”

"Cô là sinh viên đại học ? Tại dạy trẻ con những thứ ?"

Mọi chế giễu nghi hoặc.

Vốn dĩ chỉ Bùi Điềm Điềm nhạo, hiện tại ngay cả Chu Xảo cũng thể ngẩng đầu lên .

Cô giáo lớp mẫu giáo thấy động tĩnh cũng tới, thấy Bùi Điềm Điềm đang , còn tưởng rằng cô bé bắt nạt, khi sự thật thì đen mặt.

Cô bước về phía Chu Xảo, trầm giọng : “Đồng chí Chu, mối quan hệ của cô với Điềm Điềm là như thế nào, nhưng mong cô đừng xúi giục Điềm Điềm những chuyện khác nữa. Lần chúng dã ngoại, cô chuẩn khiến đứa trẻ đói, đứa trẻ hổ mặt các bạn cùng lớp. cho rằng hành vi vô trách nhiệm với đứa trẻ.

“Nếu như cô chăm sóc trẻ con thì đừng can thiệp chuyện con cái nhà khác.”

"Ban đầu lớp chúng chỉ một suất biểu diễn duy nhất, chọn Điềm Điềm tham gia tiết mục múa tập thể. còn tại cô bé đột nhiên đến gặp biểu diễn một . nghĩ đứa trẻ mạnh dạn thể hiện là chuyện , cho nên mới đồng ý, ngờ là một ngoài như cô ở lưng xúi giục.”

Giọng điệu của giáo viên vô cùng tức giận, Bùi Điềm Điềm nhảy múa thể là tệ, nhưng chắc chắn cũng . Chu Xảo lấy chuyện thể giành giải nhất mánh khóe lừa gạt đứa trẻ là đúng, cô tra lấy tự tin cho rằng thể vượt trội hơn các học sinh khác trong trường?

Sắc mặt Chu Xảo vốn dễ cho lắm, nhưng cô ngờ giáo viên cũng trách móc .

Khuôn mặt Chu Xảo đỏ bừng, dường như thể ngẩng đầu lên .

Giáo viên xong kéo Bùi Điềm Điềm .

Cô giáo dự định sẽ tới chuyện với gia đình cô bé về chuyện , thể để Bùi Điềm Điềm tiếp tục qua với Chu Xảo .

Mặc dù rằng cô nghiệp một trường đại học nào đó, vẻ tài giỏi.

cô giáo cảm thấy Chu Xảo hề giống bình thường chút nào, chỉ dạy dỗ trẻ con những thứ vớ vẩn.

Cô giáo thể cảm nhận rõ ràng, Bùi Điềm Điềm đang trở nên chút ham hư vinh.

Trước đó khi cô bé mới đến lớp học, con nhút nhát đáng yêu, dung mạo xinh yêu quý..

Giờ đây, bởi vì tiết mục biểu diễn mà mất lòng những đứa trẻ khác.

Nếu cứ tiếp tục như thì sớm muộn đứa trẻ cũng sẽ huỷ hoại trong tay cô .

Hơn nữa, là em ruột, trai cô bé trọng, ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng ưu tú.

Bởi vì hướng dẫn bé là cô giáo Tống của trường tiểu học.

Còn Bùi Điềm Điềm thì sống với những lớn tuổi nhà họ Bùi.

Chắc chắn là nền giáo dục khác sẽ mang những kết quả khác một trời một vực cho mỗi .

Cô giáo an ủi Bùi Điềm Điềm, dặn dò cô bé nên học theo Chu Xảo. Hành vi như đúng, càng thể bởi vì thể khiêu vũ một mà kiêu ngạo, cho rằng giỏi hơn những khác coi thường khác.

Bùi Điềm Điềm thể tai, chỉ .

Trong lòng đều là suy nghĩ giành giải thưởng, còn bộ bạn học nhạo.

Sau cô bé mặt mũi gặp ai nữa.

Ánh sáng trong trí tưởng tượng của cô bé đảo lộn, thế giới và cuộc sống tương lai đều trở nên mờ mịt.

Cô giáo cách nào, đành đưa tìm Tống Ngôn Chi.

Mặc dù đứa trẻ sống với lớn tuổi nhà họ Bùi, nhưng Tống Ngôn Chi gì cũng là nuôi của cô bé, lẽ sẽ thể khai sáng cho cô bé.

Lúc Tống Ngôn Chi đang tạm biệt mấy học sinh, chuẩn rời , thấy Bùi Điềm Điềm tới đôi mắt đỏ hoe, đang giáo viên dắt tới.

"Cô giáo Tống, cuối cùng cũng tìm . Cô nhanh chuyện với đứa trẻ một chút .”

Bộ dạng cô giáo vẻ bất lực.

Tống Ngôn Chi nhíu mày, vẻ mặt tuyệt vọng của Bùi Điềm Điềm, cô thể đoán chuyện gì đang xảy .

Khi Bùi Điềm Điềm thấy cô, tỉnh táo hơn, dám lóc nữa.

Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ bất bình.

Trước đó bởi vì Tống Ngôn Chi đối xử với Tiểu Bảo quá nên cô bé mới sinh lòng ghen ghét, thật cô bẻ cũng ghét Tống Ngôn Chi, chỉ là hy vọng Tống Ngô Chi thể đối xử với giống như cách cô đối xử với Tiểu Bảo thôi.

Mong của cô bé khiến cô bé con đường sai lầm, nhưng sẵn lòng thừa nhận sai lầm của .

Sau khi đến chỗ bà nội Bùi, cô bé chịu đựng nhiều đau khổ, cuối cùng mới tỉnh ngộ. Sau đó, sự xuất hiện của Chu Xảo mang hy vọng cho cô bé, nhưng ngờ kết quả thành thế .

Giờ phút thấy Tống Ngôn Chi, cô bé mới cảm thấy đau lòng và vô cùng hối hận.

Nếu như lúc đó ma xui quỷ khiến mà ăn trộm sách của Tiểu Bảo thì lẽ bây giờ chuyện khác.

Các học sinh trong lớp của dì Tống giành giải nhất.

Nếu cô bé theo dì Tống, tham gia biểu diễn, lẽ cũng thể thứ hạng.

Chứ theo dì Chu Xảo, nhảy mấy vũ điệu kỳ lạ.

Cuối cùng chẳng nhận gì cả.

Tình cảm của cô bé dành cho Tống Ngôn Chi đổi từ sợ hãi sang khao khát và ngưỡng mộ.

Tống Ngôn Chi dừng bước , giả vờ ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì ?"

Cô giáo bước kể cho cô những gì Chu Xảo .

Trong lời chứa đầy sự bất bình và tức giận.

Cuối cùng, cô giáo còn khuyên nhủ: “Mặc dù đứa trẻ sống cùng gia đình của cô nữa, nhưng vẫn hy vọng cô thể giúp với lớn trong nhà một chút, đừng để đồng chí Chu can thiệp chuyện của đứa trẻ. Suy nghĩ của cô cùng một thế giới với chúng , thật sự hiểu , như sẽ huỷ hoại đứa trẻ.”

Tống Ngôn Chi nghiêm túc xong : “ hiểu , sẽ chuyện với chồng, nhưng thành thật mà , tiện can thiệp chuyện của đứa trẻ, chồng Chu Xảo lớn lên, quan hệ hơn nhiều, nếu như đưa yêu cầu như , chỉ sợ sẽ khiến cho bọn họ cho rằng phá hoại quan hệ của bọn họ.”

Cô thở dài bất lực.

Cô giáo như thì còn gì mà hiểu nữa.

Trong khu nhà mấy gia đình mối quan hệ chồng con dâu cực phẩm như nhà ?

Chưa kể Chu Xảo là họ hàng thiết với từ nhỏ tới lớn, lời Tống Ngôn Chi mới là chuyện lạ.

Cô giáo chút ảo não: “Cô giáo Tống đúng, suýt chút nữa gây phiền phức cho cô , chuyện cô cứ yên tâm, sẽ tự đến nhà bọn họ chuyện, để xem đến lúc đó bọn họ sẽ xử lý thế nào. Nếu như lớn trong nhà cũng thì cũng cách nào.”

"Làm phiền cô giáo, đây đứa trẻ sống ở bên lắm, trai của cô bé cũng lo lắng, còn với qua bên đó chăm sóc em gái, cho nên cũng đồng ý. Đứa trẻ tầm , hiểu chuyện, cũng vô cùng tin tưởng thằng bé. cho dù lợi hại thế nào nữa cũng chỉ là trẻ con, lớn cũng thể nào lời thằng bé .”

Sau khi Tống Ngôn Chi lời cảm ơn, bày tỏ rằng giúp đỡ , nhưng dù , cô vẫn thể can thiệp chuyện bên .

Giáo viên xong càng thêm tức giận.

Chu Xảo là một phụ nữ lập gia đình thỉnh thoảng chạy sang nhà khác thì cũng thôi . Tại còn can thiệp chuyện gia đình của khác?

Thật sự là khiến cho quá chán ghét.

Bùi Điềm Điềm xong biểu cảm cũng đổi.

Rõ ràng dì Chu Xảo với là dì Tống đuổi trai cô bé qua bên đó, chính là vì nuôi hai em bọn họ.

Trước cô bé cũng nghĩ như .

Luôn hiểu tại trai dì Tống đuổi mà vẫn còn chuyện giúp cô.

Lúc cô bé mới hiểu , hoá dì Tống lo lắng bắt nạt nên mới để trai qua bên giúp cô bé.

Trong thời gian , cô bé cũng cảm nhận rõ ràng, khi trai ở bên, bà nội sẽ quá hung dữ, cũng sẽ để cô bé nhiều việc như nữa.

Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn.

Cô bé chỉ nghĩ đơn giản là lương tâm của bà nội trỗi dậy.

Không ngờ tất cả là nhờ trai.

Mà nếu như dì Tống bằng lòng để trai qua bên thì cuộc sống của cô bé vẫn sẽ khốn khổ giống như đây.

Dì Chu Xảo ngoài miệng thì thích nhưng gì để cô bé sống thoải mái chút nào.

Còn nhiều hại cô mất mặt.

Hoàn cách nào thể so sánh với dì Tống.

Trước cô bé còn hiểu tại trai ghét dì Chu Xảo, nhưng bây giờ Bùi Điềm Điềm hiểu.

Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ của

Chương 42 Dọn nhà

“Không gì, chỉ chịu nổi loại hư trẻ con thôi. Cô yên tâm, nhất định sẽ đến tới cửa chuyện với bọn họ, chỉ là bên chỗ nhà chồng cô những nào.” Cô giáo

“Bố chồng sống cùng em trai chồng, em gái chồng học thỉnh thoảng mới trở về. nghĩ thể là do bố chồng bất tiện, chồng , trong nhà chỉ em trai chồng, thể chăm sóc hai đứa trẻ cho nên mới thường nhờ Chu Xảo tới giúp đỡ.”

“Em trai chồng của cô vẫn kết hôn ?” Cô giáo kinh ngạc.

"Vẫn kết hôn." Tống Ngôn Chi lắc đầu.

"Vậy thì thật kỳ lạ, cô cũng kết hôn, luôn chạy qua bên đó, chút nào. Hai nhà đó thiết ?"

“Cũng tính là thiết, chỉ là chồng từng là bạn mà thôi.”

Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ.

Bùi Duật Sâm trở về, ngày lễ cũng kết thúc, bây giờ nhiều thời gian rảnh hơn so với kiếp .

Ở kiếp cho dù nghỉ, vẫn sẽ lãnh đạo sân bay bảo việc việc nọ, xã giao các loại, đôi khi còn dạy dỗ những mới.

Hận thể vắt kiệt thời gian của chừa một chút nào.

ở kiếp , Bùi Duật Sâm nghỉ thể trở về, thậm chí còn về ngày quốc tế thiếu nhi, điều đủ để chứng minh đổi.

Ít nhất là những chuyện liên quan tới đứa trẻ, chỉ cần cô yêu cầu, sẽ từ chối.

Ở kiếp cô bởi vì luôn bận rộn cho nên việc đều tự , để quan tâm.

bây giờ cô mới hiểu , cũng là một bố, cũng thể hết cả hai vai trò.

Anh tự tròn trách nhiệm của một bố.

Vì thế ngày quốc tế thiếu nhi, Tống Ngôn Chi lập tức lên kế hoạch dọn nhà.

Cô ngoài miệng thì với giáo viên như , nhưng thật nhúng tay chuyện của Bùi Điềm Điềm.

Chu Xảo bề ngoài vẻ đối xử với Bùi Điềm Điềm, nhưng thời gian , dựa tính cách ích kỷ của Bùi Điềm Điềm mất mặt như , cho dù Chu Xảo với cô bé đến thì cô bé cũng sẽ luôn oán trách Chu Xảo.

Ở kiếp cố gắng hết sức để Bùi Điềm Điềm thứ, nhưng cuối cùng cô bé cũng thể tìm lý do để trách móc cô.

Đừng tới bây giờ Chu Xảo khiến đứa trẻ ích kỷ mất hết mặt mũi.

Sợ rằng trong lòng sớm sinh ngăn cách .

Ở kiếp Chu Xảo ít khi tiếp xúc với hai đứa trẻ, chỉ vẻ ngoài sáng chói của cô bé thu hút.

Chưa từng tiếp xúc nhiều.

Chờ khi bọn họ thực sự tiếp xúc, Tống Ngôn Chi nuôi dưỡng hai đứa trẻ tất cả thứ.

Bọn họ chẳng thiếu gì cả.

Cách giáo dục tự do của Chu Xảo đương nhiên sẽ khiến hai đứa trẻ cảm thấy mới lạ và cảm động.

bây giờ giống với kiếp .

Hai đứa trẻ mới chỉ là những đứa trẻ non nớt.

Bọn họ khao khát tất cả thứ, kiến thức, cơ hội.

Nếu như Chu Xảo thể giúp bọn họ thì kết cục của cô sẽ còn thê thảm hơn cả cô.

Đương nhiên, đây là chuyện Tống Ngôn Chi nên quan tâm.

Cô thu dọn đồ đạc của , đồ đạc trong nhà đều cũ, cô ý định chuyển sang bên .

Chỉ cần mang theo những đồ dùng hàng ngày là .

Đồ vật của Tiểu Bảo nhiều, ngoại trừ quần áo thì là sách vở.

Tống Ngôn dùng hộp bìa cứng đóng thành mấy cái hộp, nhưng dù vẫn cảm thấy đồ đạc của mấy bọn họ thật đáng thương.

Ngôi nhà ở bên lớn, bọn họ là một gia đình ba , bình thường Bùi Duật Sâm cúng ở nhà nên lẽ sẽ vắng vẻ.

Tuy nhiên, Tống Ngôn Chi cũng ồn ào.

“Mẹ ơi, chúng sẽ chuyển ?”

Tiểu Bảo lau mồ hôi trán, chút tò mò.

“Đến đó con sẽ .”

Tống Ngôn Chi xong bổ sung thêm một câu: "Từ nay về Tiểu Bảo sẽ ngủ một , ?"

Tiểu Bảo còn nhỏ nữa, bên nhiều phòng, Tống Ngôn Chi cảm thấy thể rèn luyện thói quen ngủ một cho con trai.

Cô còn chút lo lắng Tiểu Bảo sẽ đồng ý, nhưng ngờ Tiểu Bảo thể ngủ một một phòng, hai mắt chút sáng lên.

"Mẹ ơi con thể."

Tống Ngôn Chi buồn , đúng là con cái lớn thể giữ trong nhà.

Lúc , Bùi Duật Sâm bước , một chiếc xe ba bánh đang đậu ở bên ngoài.

Anh hai con đang hỏi: "Đã thu dọn xong ?"

"Vâng, cũng gần xong ." Tống Ngôn Chi đáp .

Bùi Duật Sâm bước tới, xếp mấy cái hộp chồng lên , Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo cùng kéo một cái hộp bên ngoài, dễ dàng vác khỏi cửa.

Đồ đạc của Bùi Duật Sâm ở nhà càng ít hơn, cũng chỉ mấy bộ quần áo.

Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo cùng chuyển đồ bên ngoài, trong khi Bùi Duật Sâm chuyển đồ đạc lên xe.

Thím Lý ở bên cạnh cũng đến giúp đỡ, bà còn chút buồn bã: “Ngôn Chi, tại chuyển , còn sớm với thím, con bé thật là.”

cũng chỉ chuyện sáng nay khi Bùi Duật Sâm gọi xe đến.

Còn tưởng rằng Tống Ngôn Chi sẽ chuyển đến nơi Bùi Duật Sâm việc, trong lòng cảm thấy buồn bã.

Bình thường mặc dù đều bận rộn nhưng thỉnh thoảng vẫn thể gặp trò chuyện.

Ngoài , Thiết Trụ nhà cũng thích chơi với Tiểu Bảo, nếu đứa nhỏ chuyển , cháu trai sẽ chỉ còn một .

Quả nhiên, Thiết Trụ bé sắp chuyển lóc om sòm: "Tiểu Bảo, đừng , sẽ cho tất cả kẹo của .”

Tiểu Bảo từ chối vô tình: “ chuyển .”

Từ khi còn nhỏ bé ở trong khu nhà bắt nạt, tình cảm gì đối với nơi .

, khi Tiểu Bảo tin sắp chuyển cũng bình tĩnh chấp nhận.

Thậm chí một chút lưu luyến nào.

Cậu bé cảm thấy chỉ cần bố ở bên cạnh thì sống ở chỗ nào cũng quan trọng.

Hơn nữa bà ngoại đáng ghét luôn chạy đến đây bắt nạt nên thể chuyển nơi khác đương nhiên là .

Nghe những lời chút luyến tiếc , Thiết Trụ càng thảm thiết hơn.

“Bây giờ , khi nào chúng mới thể gặp .” Thím Lý cũng cảm thấy chút buồn bã.

Tống Ngôn Chi : “Chuyển cũng xa, bởi vì và Tiểu Bảo đều tới trường học ở chỗ , cho nên Bùi Duật Sâm tìm nhà gần đây, chỉ mất mười phút là đến nơi, Tiểu Bảo vẫn sẽ học ở đây.”

"Thật ? Không chuyển đến thành phố bên cạnh ?" Thím Lý xong thì vô cùng ngạc nhiên.

Tống Ngôn Chi gật đầu: “ , chúng chuyển đến đó sẽ phiền phức. Chưa đến vấn đề học tập của con cái, còn dạy học, ký hợp đồng , thể từ chức là từ chức , cho nên chúng ý định chuyển qua bên .”

"Vậy thì cần thiết dọn , nhà ở đây mặc dù nhỏ một chút, nhưng là do cấp phân cho gia đình cô, cũng sẽ thu hồi , cô ở bao lâu thì ở, bên ngoài sẽ tốn nhiều tiền.”

“Bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ thì , nhưng khi thằng bé lớn lên sẽ ở một một phòng, nơi quá nhỏ sẽ bất tiện, chỉ cần đồ đạc nhiều một chút chật chội .”

Lúc thím Lý mới nhớ chuyện bọn họ còn nhận nuôi hai đứa trẻ.

Cũng đúng, gia đình cô sống ở đây vốn chật chội, mặc dù bây giờ hai đứa trẻ tạm thời sống ở nhà họ Bùi nhưng khi nào thì thể .

Nếu như bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng chật chội.

Nghĩ đến việc dọn ngoài cũng bình thường.

bây giờ Bùi Duật Sâm cũng trở về, thể kiếm tiền.

Có thể sống một cuộc sống , tại ở căn nhà nhỏ bé ở chỗ ?

Thế là thím Lý cũng thêm gì nữa.

Thiết Trụ Tiểu Bảo vẫn còn học ở đây mới yên tâm, cũng nữa, chỉ một lúc sẽ giúp Tiểu Bảo cùng dọn nhà.

Tống Ngôn Chi từ tận đáy lòng thích tính cách vui vẻ, nhiệt tình của Thiết Trụ. Những đứa trẻ khác đến chơi vơi Tiểu Bảo, thấy thích chuyện thì đều tới nữa..

Thiết Trụ thì khác, cho dù Tiểu Bảo để ý đến bé, nào bé cũng luôn nhiệt tình đến chơi với Tiểu Bảo.

Mặc dù Tống Ngôn Chi Ngôn cũng quá đồng tình với cách xử sự của con trai , nhưng vấn đề tính cách thể ngày một ngày hai mà đổi .

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo xe, Bùi Duật Sâm lái xe rời .

Tống Ngôn Chi Ngôn hỏi Tiểu Bảo: “Thiết Trụ là thế nào?”

Tiểu Bảo sửng sốt một chút, đó cau mày suy nghĩ : "Thiết Trụ nhiều, trong lớp luôn thích chuyện với con, hại con mấy cô giáo mắng.”

Mặc dù bé cau mày nhưng trong mắt hề sự chán ghét.

Tống Ngôn Chi lời , chút buồn : "Cho nên Tiểu Bảo chán ghét Thiết Trụ ?"

Tiểu Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút lắc đầu.

“Mỗi đồ ăn đều chia cho con.” Thỉnh thoảng mấy thể từ chối đồ ăn của Thiết Trụ, cho nên Thiết Trụ trò chuyện với , Tiểu Bảo cũng tiện mắng

Chương 43 Lời đồn về Chu Xảo

Mặc dù lời vẻ khéo léo nhưng ý tứ cũng cho thấy Thiết Trụ .

Tống Ngôn Chi : "Có nghĩa là Thiết Trụ thích con, Tiểu Bảo đồ ăn cũng nhớ chia sẻ với Thiết Trụ, qua mới là cách bạn bè với .”

Sự cho từ một phía thể tạm thời cảm thấy gì vì

Sự đóng góp đơn phương thể bây giờ tuổi còn nhỏ tạm thời cảm nhận gì.

nếu như mãi đáp thì sớm muộn gì cũng sẽ trở nên khó duy trì.

Tống Ngôn Chi cũng hy vọng con trai của nhờ Thiết Trụ mà thể kết bạn với nhiều hơn.

Tiểu Bảo như thì lập tức trầm mặc.

Trước đồ ăn ngon cũng sẽ chia sẻ với Thiết Trụ.

Vậy .

Vào ngày bọn họ chuyển , Chu Xảo cũng chạy đến khu nhà.

Hôm qua bởi vì chuyện , cô chút mất mặt, cô giáo chỉ thẳng mặt dạy dỗ, cho nên cô rời .

Buổi tối hôm qua trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy tâm tình của Bùi Điềm Điềm đúng lắm, cho nên dự định hôm nay qua xem, dù cũng cam đoan sẽ đạt giải thưởng.

Bây giờ nhận giải thưởng, chắc chắn trong lòng đứa trẻ đó sẽ suy nghĩ, cho nên cô mua chút bánh kẹo tới, trẻ con mà, tuỳ tiện mua một chút đồ ăn quần áo là thể dỗ thôi.

Đặc biệt là Bùi Điềm Điềm từ khi còn nhỏ chịu khổ sở.

Mặc dù thành công nhưng cô tin rằng đó là bởi vì Bùi Điềm Điềm từng học tập và huấn luyện chính quy.

Lần đầu tiên nhảy múa giành giải thưởng cũng thể giải thích .

ngờ đến khu nhà, xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chu Xảo vẫn còn chút hiểu, nhưng nghĩ tới thường xuyên tới đây, nhiều cũng bình thường, cho nên cũng để ý lắm.

Đây cũng là lý do tại Chu Xảo thích chạy tới đây.

Điều kiện của những ở chỗ cũng tệ, tất cả cực kỳ ngưỡng mộ về phía cô .

Trong thời đại sinh viên đại học nổi tiếng, giống như trong tương lai khắp nơi đều thể thấy, thậm chí khi nghiệp còn thể tìm việc .

chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng với vẻ ngoài xinh cách ăn mặc, cũng đủ khiến cho những ngưỡng mộ.

hưởng thụ những ánh mắt .

Điều mà Chu Xảo thấy là những xung quanh bàn tán về trình độ học vấn và ngoại hình của cô .

"Nghe quan hệ rõ ràng với con trai thứ hai của nhà họ Bùi, thật ?"

chắc lắm, nhưng những cô gái bình thường sẽ suốt ngày chạy qua nhà khác .”

thấy, trong nhà họ Bùi ai cũng đều , chỉ một Bùi Hải việc gì , cô nam quả nữ suốt ngày ở chung một chỗ, chuyện gì thì tin."

"Không thể nào, là họ hàng ?"

"Hừ, họ hàng cái con khỉ, b.ắ.n đại bác cũng tới."

"Không Bùi Hải đang bàn chuyện kết hôn ? Như tệ ?"

"..."

Cùng lúc đó, ở nhà họ Bùi.

Vương Diễm Mai còn chuyện gì đang xảy , hôm nay đúng lúc bà nghỉ, lúc đang ăn hạt dưa trong sân, thấy gõ cửa.

lệnh cho Bùi Điềm Điềm mở cửa, một phụ nữ khuôn mặt tức tối ở cửa.

Dáng vẻ lười biếng của Vương Diễm Mai lập tức đổi, vội vàng dậy: “Ôi, đây của Tú Hoà ? Sao hôm nay bà tới ? Mau trong nhà .”

"Miễn ."

Đối phương lạnh lùng cắt ngang lời bà : " tới đây để với bà về chuyện của Tú Hoà nhà và Bùi Hải."

"Nói chuyện? Có chuyện gì ? Không hai đứa nó hợp ?" Cách đây một thời gian, Vương Diễm Mai bàn chuyện kết hôn của con trai thứ của , nhà gái là Lý Tú Hoà, con gái của đội trưởng nhà máy dệt.

chỉ dáng dấp thanh tú, xinh mà còn hiểu chuyện, lời.

vô cùng hài lòng.

Thêm đó, bố là quản lý một nhà máy dệt, điều khiến bà càng thêm vui vẻ.

Cũng may đứa con thứ mặc dù lười biếng nhưng dáng dấp cũng tệ, nhà gái vẻ cũng hài lòng.

hai bên gia đình dự định để hai tiếp xúc với , nếu như cảm thấy hợp thì sẽ bàn tới chuyện kết hôn.

thấy đến còn tưởng tới để bàn chuyện kết hôn.

ngờ giọng điệu của đối phương vui vẻ như .

Vương Diễm Mai cũng kẻ ngốc, lúc mỗi của nhà gái thấy bà đều dáng vẻ ôn hoà, bây giờ thái độ , xảy chuyện.

tỏ vẻ bối rối,hỏi: "Có Tiểu Hải nhà bắt nạt Tú Hoà ?"

"Tú Hoà nhà thể xứng với Bùi Hải của bà ? Người lựa chọn sinh viên đại học xuất sắc như , còn thể để ý đến con gái ?" Mẹ Tú Hoà đầy vẻ mỉa mai : "Ngoài miệng thì thúc giục Tú Hoà nhà chúng kết hôn, lưng mối quan hệ rõ ràng với những phụ nữ khác. Nhà họ Bùi của các thật sự quá độc ác.”

"Hôm nay tới đây là để cho bà , chuyện giữa Bùi Hải nhà bà và Tú Hoà con gái đến đây là kết thúc, nhà họ Lý chúng gánh nổi dạng ."

Sau khi đối phương xong, xì một tiếng khinh miệt, hậm hức rời .

Vương Diễm Mai hiểu gì cả, nhưng khi thấy đối phương con trai , bà vô cùng tức giận, vội vàng hét lên: "Chờ một chút, bà đang nhảm cái gì ? Cho dù chúng thể thông gia, cũng nên huỷ hoại thanh danh của con trai như .”

“Được , là bởi vì Tú Hoà nhà bà trèo lên cành cao, gả cho con trai cho nên mới đổ ngược như ?”

Vương Diễm Mai tức giận chửi bới.

"Phi, mà thèm đổ ngược , nhà họ Bùi các chuyện gì, trong lòng tự ? Nhất định để bà đây xé nát bộ mặt dày của các mới chịu thừa nhận ?"

Đối phương vốn nghĩ rằng bọn họ đều là trong khu nhà, gây ầm ĩ quá khó , cho nên mới tự tới đây chấm dứt chuyện .

ngờ đối phương những cảm thấy hổ mà còn mắng con gái trèo lên cành cao.

Bây giờ của Tú Hoà thể bình tĩnh nữa.

Trước đây mối quan hệ giữa Vương Diễm Mai con dâu lớn , Vương Diễm Mai thỉnh thoảng đến gặp bà để phàn nàn về con dâu lớn. Bà thực sự cho rằng là do tính cách của Tống Ngôn Chi , khó hòa hợp.

Bây giờ xem khó hòa hợp chính là bà chồng mới đúng.

Thái độ với con gái đây đều chỉ là giả vờ.

Sau nếu thật sự để cho con gái gả , cuộc sống sẽ khó chịu như thế nào.

Mẹ Tú Hoà càng nghĩ càng tức giận, cho rằng lừa, tức giận : “Được , bây giờ bà còn trách con gái . Mọi tới phân xử thử xem, con trai của bà ngoài miệng thì kết hôn với Tú Hoà nhà , lưng thì cả ngày ở một với cô gái Chu Xảo , còn hổ hả? Bây giờ còn trách móc con gái của , quả thực đáng hận."

Những xung quanh thấy tiếng ồn chạy tới, lúc thấy lời thì sắc mặt đều đổi.

"Mẹ của Tú Hoà, đừng kích động. Có hiểu lầm gì ?"

"Sao thể hiểu lầm? Cô là họ hàng xa b.ắ.n đại bác cũng tới, suốt ngày chạy đến nhà họ Bùi, cô nam quả nữ ở trong cùng một nhà, chuyện gì các tin ?"

"Dù thì cũng sẽ bao giờ để con gái gả một gia đình như ."

Nghe thấy lời , đưa mắt : “Nói cũng , Chu Xảo đúng là ngày nào cũng chạy tới đây.”

còn tưởng bọn họ là họ hàng gần gũi, hoá họ hàng ?”

“Nghe quan hệ gì cả, cô chỉ là con gái bạn của Vương Diễm Mai.”

“Có khi chỉ tới tìm Vương Diễm Mai thì ?”

"Không thể nào, bà suốt ngày. Tại Chu Xảo đến gặp bà ? Mẹ Tú Hoà như , cũng cảm thấy gì đó bình thường, thật sự chuyện gì đó ?"

Mọi bàn tán ầm ĩ.

Vương Diễm Mai xong, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lúc trắng lúc xanh: "Bà, các hươu vượn cái gì ? Chu Xảo đến giúp trông chừng bọn trẻ, liên quan gì đến con trai ."

Biểu hiện của càng trở nên tồi tệ hơn.

“Hai đứa nhỏ đó học cả ngày, cần cô trông chừng gì?”

"Ngược là con trai bà thậm chí còn , cả ngày ở nhà. Chu Xảo cứ đến nhà bà là cả ngày, rốt cuộc là gì thì ai mà .”

" cũng giáo viên lớp mẫu giáo rằng Chu Xảo cách chăm sóc trẻ em, còn dạy hư bọn trẻ, ngày quốc tế thiếu nhi lên sân khấu nhảy múa mấy thứ kỳ lạ., kết quả giành giải thưởng còn lóc ầm ĩ.”

" cũng thấy. Không là sinh viên đại học ? Tại dạy đứa trẻ những thứ vớ vẩn như ?”

"Nói đến đây vẫn là Tống Ngôn Chi giỏi hơn. Anh trai của đứa bé đó từng theo Tống Ngôn Chi, bé học giỏi, thành tích cũng mà đứa trẻ thể ..." 

Chương 44 Chu Xảo và Vương Diễm Mai

Bùi Điềm Điềm theo ở phía lưng, khi những lớn dạy hư, trai tài giỏi hơn , khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trở nên tái nhợt.

Ban đầu, chuyện ngày quốc tế thiếu nhi ảnh hưởng nặng nề đến cô bé, thậm chí cô bé còn cảm thấy sợ hãi, e ngại chuyện học.

Chính là sợ thấy các bạn cùng lớp với ánh mắt chế giễu như thế .

Không ngờ bây giờ chỉ học sinh trong trường mà cả những lớn trong khu nhà cũng coi thường cô bé đến như .

Trước đây, khi còn ở nhà họ hàng, là kỳ quặc, bắt nạt luôn là trai.

Bởi vì thích chuyện, cũng lấy lòng khác, luôn trầm mặc ít nên mới bắt nạt.

Khi đó, Bùi Điềm Điềm thực sự còn chút coi thường trai .

Ở bên cô bé sống hơn trai, tất cả đều khen ngợi cô bé hiểu chuyện.

bây giờ tất cả đổi.

Anh trai trở thành đứa trẻ tài giỏi trong mắt hầu hết .

Còn trở thành một đứa trẻ hư.

Tại chứ? Tất cả là dì Chu Xảo bảo cô bé như , cô bé lời mà thôi, chẳng lẽ như cũng là ?

Tại bọn họ đều phê phán cô bé?

Trong lòng Bùi Điềm Điềm cảm thấy vô cùng uất ức, nỗi oán hận đối với Chu Xảo ngày càng sâu sắc.

Lúc Vương Diễm Mai mới ý thức đang cái gì.

Trên khuôn mặt bà hiện lên một tia hoảng sợ: "Các đang bậy bà cái gì ? hiểu gì cả."

"Bà hiểu là giả vờ hiểu? Chu Xảo bên cạnh bà, nếu bà thu xếp, bọn họ thể suốt ngày gặp , ở chung một mái nhà ?”

Mẹ Tú Hoà thấy ánh mắt hoảng hốt của bà thì càng khẳng định sự nghi ngờ của . càng thêm tức giận.

Vốn dĩ bà chỉ giải quyết dứt khoát, lặng lẽ huỷ mối hôn sự , cùng lắm là nếu hỏi thì chỉ là hai hợp hợp sẽ , danh tiếng của con gái cũng sẽ ảnh hưởng gì quá lớn.

Ai ngờ Vương Diễm Mai quá đáng như . Nói bà đổ ? Bây giờ là ầm ĩ lớn tới mức , đều , bà nhất định thể yên, chắc chắn rửa sạch oan uổng cho con gái .

Không thể để con gái của gì cả đồn thổi cho ghét bỏ, rõ ràng là gia đình bọn họ chuyện gì sai.

Hôm nay bà quyết tâm, khiến cho nhà họ Bùi mất hết mặt mũi, cho Bùi Hải thể kết hôn nữa.

Ít nhất trong khu nhà sẽ nào để ý đến nữa.

Vương Diễm Mai trèo lên cành cao, đúng là mơ!

Lúc đương nhiên bà còn khách sáo nữa!

Cố tình ám chỉ với rằng Vương Diễm Mai tạo điều kiện cho Chu Xảo ở cùng con trai .

Bây giờ ánh mắt Vương Diễm Mai đều kỳ lạ.

"Chị dâu Vương, chuyện là chị đúng . Cô gái nhà họ Lý quả thực là , dung mạo xinh hiểu chuyện, đó còn thường xuyên mua đồ ăn tới hiếu kính các , bà như thật là thất đức.”

quả là một cô gái dễ thương. Cô xinh và hiểu chuyện. Cô từng mua đồ ăn để tôn vinh chị, điều thật quá vô đạo đức đối với chị."

, thể coi chỉ vì Chu Xảo là sinh viên đại học mà tôn trọng khác .”

"Lúc đầu vốn là Bùi Hải nhà bà trèo cao lấy con gái , bây giờ còn loại chuyện ."

Mọi đều vô cùng phẫn nộ, chỉ trích Vương Diễm Mai đúng.

Loại chuyện vốn là sai trái, nhà họ Lý và nhà họ Bùi đều là của khu nhà, ban đầu hứa hẹn sẽ là một cuộc hôn nhân , kết quả đột nhiên ngoài chen ngang.

Mới quan hệ nội bộ của cũng lắm nhưng chuyện bài ngoại thống nhất.

Đương nhiên là giúp đỡ trong khu nhà.

“Chuyện ... chuyện thực sự là một sự hiểu lầm. Tiểu Hải nhà và Chu Xảo thực sự quan hệ gì cả! Bọn họ quen từ khi còn nhỏ, nếu thật sự ý gì thì sớm kết hôn , cần gì chớ tới bây giờ?”

Vương Diễm Mai hoảng sợ là vì sợ phát hiện hai đứa trẻ là con của Chu Xảo và con trai bà .

Cho nên khi nhà họ Lý chất vấn, bà mới chút sợ hãi.

Lại ngờ rằng chỉ một chút chột lúc đó Lý lấy để ầm ĩ, khẳng định con trai bà quan hệ rõ ràng với Chu Xảo.

Nếu chuyện thể giải thích rõ ràng, tương lai của con trai bà coi như xong.

“Có lẽ là vì lúc học đại học nên bà mới thích cô . Trong khu nhà ai mà rằng bà ghét con dâu lớn vì trình độ học vấn của cô cao, xứng với con trai cả của bà?" Mẹ của Tú Hoà tuyệt đối nể tình, trực tiếp vạch trần bà .

Vương Diễm Mai vô cùng tức giận nếu sớm , bà chắc chắn sẽ bao giờ những lời .

Lúc , dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng thể rửa sạch .

Nhìn thấy bà lưng con dâu quá đáng như , đều nhịn nữa.

Hiện tại Tống Ngôn Chi là giáo viên tiểu học, học sinh cấp ba ở thời đại cũng là hiếm , mặc dù đúng là thua kém sinh viên đại học nhưng dù cũng tính là quá tệ.

Lúc khi kết hôn, Tống Ngôn Chi chăm chỉ, chịu khó, khen ngợi là một con dâu .

Mỗi ngày sớm về tối để hầu hạ gia đình .

Tất cả những chuyện đều thấy hết.

Trước bọn họ thấy thời gian Tống Ngôn Chi đến, Vương Diễm Mai suốt ngày phàn nàn cô tồi tệ, còn cho rằng Tống Ngôn Chi quá đáng.

Thật sự ngờ Vương Diễm Mai lưng con dâu như .

Chẳng trách Tống Ngôn Chi đến hầu hạ bà .

Đây là đáng đời ?

Lý Tú Hoà gả gia đình bà , chỉ sợ cuộc sống cũng sẽ dễ chịu.

Mọi lắc đầu thất vọng : "Diễm Mai, chuyện thật sự là bà đúng , vẫn nên đưa Tiểu Hải nhà bà đến tận nhà xin , cho Tú Hoà một lời giải thích."

" , bà như quá đáng, con gái nhà chịu uất ức thật sự là thể .”

"Mẹ Tú Hoà cũng đừng nóng giận, hai nhà xuống chuyện, để Bùi Hải xin con gái bà."

Mẹ Tú Hoà cũng chuyện trở nên quá ầm ĩ, hừ lạnh một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên, đều là trong khu nhà. Vốn dĩ cũng những lời quá khó , là do bà dù c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận.”

Vương Diễm Mai đầy vẻ bất bình : "Mẹ Tú Hà, bà quá xa . Tiểu Hải nhà loại như ."

“Có thì trong lòng bà tự , bà tới đây là để chăm sóc bọn trẻ, nhưng nào chăm sóc trẻ con ăn mặc trang điểm lộng lẫy , cũng mù, đều thấy hết, bà dám khẳng định ?”

Mẹ Tú Hoà khó chịu : "Dù thì xin là việc của các . Từ nay về Tú Hoà nhà liên quan gì đến Bùi Hải của bà nữa."

Nói xong bà rời .

Mọi đều đồng tình với lời của bà . Chu Xảo thật sự là ăn mặc quá chải chuốt xinh , chuyện giúp bà cũng khó.

Nói là tới giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ nhưng ai chăm sóc trẻ con cả ngày mang giày cao gót, mặc váy, trang điểm đậm.

Không còn tưởng cô đến đây để hẹn hò.

Lần Vương Diễm Mai nên lời.

Đương nhiên, bà cũng thấy Chu Xảo cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bà chỉ cho rằng Chu Xảo thấy thế giới bên ngoài, ăn mặc cũng chuyện gì kỳ lạ nên bà cũng nghĩ nhiều.

Lúc thấy vẻ mặt kỳ quái của , trong lòng bà bỗng chốc cùng dâng lên cảm giác "Liệu thể là sự thật ?"

Không lửa khói, nếu như Chu Xảo thực sự gì thì tại chắc chắn như , tại Tú Hoà tức giận như ?

Chẳng lẽ cô chỉ là lấy cớ giúp bà chăm sóc bọn trẻ để cơ hội dụ dỗ đứa con trai thứ của bà ?

Nói cũng , bọn trẻ vốn là của con ruột của con trai thứ, con trai lớn cũng kết hôn, dù Chu Xảo thì đó cũng là sự thật, chỉ cần Tống Ngôn Chi và con trai lớn ly hôn thì cô sẽ bao giờ cơ hội.

Cho nên Chu Xảo mới nhắm con trai thứ của bà ?

Nghĩ đến khả năng , sắc mặt Vương Diễm Mai lập tức tái xanh.

lúc , Chu Xảo tới. 

Chương 45 Muốn Chu Xảo cưới Bùi Hải

Người xung quanh nhất thời im lặng.

Tất cả đều đưa ánh mắt kỳ lạ về phía cô .

"Nhìn kìa, cô tới ."

"Chậc, ăn mặc lòe loẹt giống như một con công."

“Mỗi ngày đều ăn mặc như , cô mệt ?”

Con chính là như , khi ngưỡng mộ ai đó thì cho dù đó như thế nào cũng cảm thấy ngưỡng mộ thán phục.

một khi chán ghét, những điều sẽ trở thành lý do để công kích.

Chu Xảo còn chút mơ hồ, xảy chuyện gì.

bước tới, mỉm chào hỏi : "Có chuyện gì thế? Tại tụ tập ở đây?"

Tất cả đều phớt lờ cô , mà đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía Vương Diễm Mai lúc sắc mặt vô cùng khó coi, đó lượt tản .

Mặc dù chuyện vẻ như là vấn đề riêng của nhà họ Bùi.

theo bọn họ thấy, Chu Xảo cũng .

Biết rõ đối tượng kết hôn còn cả ngày chạy đến nhà .

Cho dù thực sự gì thì cũng khiến khác khó chịu.

Bản cảm thấy , nhưng đối với con gái bên chính là tổn thương lớn.

Nếu như Tú Hoà tới rõ ràng, lỡ chuyện gì xảy , xui xẻo vẫn là con gái nhà .

thì , còn mặt mũi chạy tới đây.

Đây là đầu tiên Chu Xảo chào hỏi nhưng ai đáp .

Trong lúc nhất thời nụ của cô chút cứng đờ.

Bình thường mỗi khi cô chào hỏi trong khu nhà, đều sẽ nhiệt tình đáp .

Bởi vì cô phận là sinh viên đại học thôi cũng đủ khiến bọn họ ngưỡng mộ mấy phần.

Không thể nào để ý đến cô .

thấy sắc mặt khó coi của Vương Diễm Mai, cô nghi hoặc hỏi: "Dì ơi, ? Đã xảy chuyện gì ?"

Sắc mặt Vương Diễm Mai tái mét, ánh mắt khi rời dường như chắc chắn con trai bà thực sự gì đó với Chu Xảo, khiến cho bà tức giận suýt chút nữa ngất .

Chu Xảo đến lúc nào thì đến, cứ nhất thiết chạy đến ngay lúc .

oán hận liếc Chu Xảo một cái: “Cô cút khỏi đây cho .”

Nói xong, bà giận dữ bước nhà.

Chu Xảo hiểu gì cả, sắc mặt đổi.

Rốt cuộc xảy chuyện gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3-yorb/chuong-40-tu-choi.html.]

vội vàng theo.

"Dì ơi, xảy chuyện gì ?"

"Cô còn mặt mũi hỏi ?" Sắc mặt Vương Diễm Mai giống như phủ một lớp sương giá, cực kỳ lạnh lùng.

" hỏi cô, quyến rũ Tiểu Hải nhà ?"

"Cái gì?" Chu Xảo sợ hãi kêu lên: "Dì ơi, dì đang cái gì ? Làm cháu thể quyến rũ... Tiểu Hải."

Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy xúc phạm.

Con Bùi Hải ham ăn lười chính là loại mà cô khinh thường nhất.

Làm thể quyến rũ ? Thật sự là quá buồn !

"Cô còn giả vờ ? Cô đừng tưởng là cô đang tâm tư gì, nhất định là bởi vì thấy Tống Ngôn Chi và thằng cả thể ly hôn, cho nên cô mới nhắm đến Tiểu Hải!”

" cho cô , cô đừng mơ mộng tới Tiểu Hải, Tiểu Hải sẽ bao giờ cưới loại phụ nữ giống như cô .

" nể tình cô là của Quý Xuyên, so đo với cô nhưng phép đến khu nhà nữa!"

"Cái... cái gì?" Chu Xảo quả thực thể tin tai , thấy cô ? Cô , tai ?

Lại còn giống như cô quá thấp kém, xứng với Bùi Hải. Chu Xảo suýt chút nữa chọc cho bật .

nếu như cô thể đến khu nhà, thể nuôi dưỡng hai đứa trẻ? Cô cố nén cơn tức giận : “Dì ơi, Tiểu Hải và cháu thật sự gì với cả. Nếu dì tin thì cứ hỏi !”

"Nếu thằng bé dám thì còn thể xảy chuyện hôm nay ? cho cô , Chu Xảo, đừng tưởng rằng tâm tư gì, nếu sợ lớn chuyện khiến khác chê , bây giờ ngay đến cửa nhà , cô cũng đừng hòng bước .”

"Cháu... cháu đến đây là để chăm sóc hai đứa trẻ. Sao dì tin cháu?”

"Cô còn mặt mũi như ? Cô xem cô dạy Điềm Điềm thành bộ dạng gì, học tập đàng hoàng, suốt ngày chỉ học theo cô ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mặc những bộ áo quần diêm dúa, hại khác chê !”

" cảm thấy cô còn bằng Tống Ngôn Chi, Quý Xuyên dạy dỗ thế nào, học hành giỏi giang ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”

"Trước đây là mắt mù, vì thương bọn trẻ nên mới để cho cô tới đây chăm sóc bọn họ nhiều một chút, ngờ cô tâm tư xa như , là nhầm cô.”

Vương Diễm Mai một hồi, thèm sắc mặt tái xanh của Chu Xảo.

Chu Xảo bằng Tống Ngôn Chi, cô tức giận tới khuôn mặt vặn vẹo.

Trước đó là ai suốt ngày than phiền với về lầm của Tống Ngôn Chi, còn cô đối xử với bọn trẻ , thương cho bọn trẻ.

Tại đối xử với con ruột của ? Cô hề ép buộc bọn trẻ bất cứ điều gì, bọn họ gì thì , hề giống như Tống Ngôn Chi bắt buộc bọn trẻ học tập.

Đây là cách giáo dục nhất ?

Nhìn thấy Vương Diễm Mai kiên định như , trong lòng Chu Xảo thật sự chút hoảng loạn, ánh mắt cô rơi Bùi Điềm Điềm ở bên ngoài, cô nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng : "Điềm Điềm, cháu mau với bà nội, bình thường dì ở đây đều chơi cùng cháu, thật sự gì với chú của cháu .”

Vương Diễm Mai đưa mắt về phía cô bé.

Ánh mắt sắc bén của bà khiến Bùi Điềm Điềm vô cùng sợ hãi, cô bé cúi đầu lắp bắp : "Cháu , cháu gì cả."

Nói xong cô bé bỏ chạy.

Chu Xảo tức giận suýt chút nữa thì ngất .

Quả nhiên xong lời , sắc mặt Vương Diễm Mai càng trở nên lạnh lùng hơn, bà chỉ cửa : "Cô cút khỏi đây, mau cút khỏi đây cho , phép nhà bọn Bùi của nữa, nếu còn dám tìm Tiểu Hải nữa thì đừng trách niệm tình cũ!”

"Sau bọn trẻ cần cô quan tâm nữa!"

Chu Xảo đuổi .

Cũng là ai lan truyền chuyện , trong khu nhà ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Chuyện kết hôn của Bùi Hải đương nhiên là thất bại.

Không chỉ thất bại mà còn bộ khu nhà ghét bỏ, chế giễu.

Khi Vương Diễm Mai tới nhà máy dệt việc còn khác chỉ trỏ. Trước ở đó còn xem bà việc lâu năm, quan tâm, công việc nhẹ nhàng.

bởi vì đắc tội với tổ trưởng nên mỗi ngày đều hết việc.

Vương Diễm Mai trút hết bộ sự tức giận của lên đầu Chu Xảo.

Nếu như suốt ngày ăn mặc như , còn tâm tư thì rơi cảnh .

Lúc đầu chỉ cần chuyện kết hôn của con trai thành công, tổ trưởng thăng lên quản đốc, bà sẽ thể tổ trưởng.

Bây giờ thí hết thật .

Vốn dĩ bà cho rằng Chu Xảo đến nữa thì chuyện sẽ qua.

chuyện những lắng xuống mà còn ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

tìm bà mối để sắp xếp hôn nhân cho con trai , đối phương vui, còn nếu như thì nhất bà nên sắp xếp để Chu Xảo kết hôn với con trai , dù cũng là sinh viên đại học, nhà bọn họ cũng thiệt thòi gì.

Không bây giờ Chu Xảo đến nữa là xong chuyện, ai xảy chuyện gì, nếu con trai của bà cứ tiếp tục như thì chắc chắn sẽ tìm đối tượng .

Một lời đánh thức đang ngủ mơ.

Trước Vương Diễm Mai con trai lớn nuôi hai đứa trẻ, thêm Chu Xảo cũng thích con trai lớn cho nên bà bao giờ nghĩ đến việc lấy cô cho con trai nhỏ.

bây giờ tình hình khác. Tống Ngôn Chi mà bà thể đuổi là . Trước đây bà nghĩ đuổi sẽ giới thiệu Chu Xảo cho con trai lớn của .

tình hình bây giờ ầm ĩ thành như , cho dù Tống Ngôn Chi , con trai lớn cũng thể thích cô .

Người con trai thứ hại đối tượng kết hôn, còn mất mặt, cho dù mối cũng tìm .

Về mặt tiền cưới càng thêm khó khăn.

nếu là Chu Xảo thì khác, con cái cũng sinh , nếu cưới cô về, bà thể tiết kiệm nhiều tiền.

Mặc dù điều kiện gia đình cô nhưng Chu Xảo dù cũng là học đại học, bây giờ việc , thể giảm bớt gánh nặng gia đình.

Cũng coi là một ý tưởng .

"Hắt xì." Lúc Bùi Hải đang đem mấy hộp xốp chứa đầy rau củ chuyển trong sân bỗng dưng hắt một cái.

"Chị dâu, để cái ở đây ?"

Tống Ngôn Chi cửa, thấy : "Ừ, cứ để ở đó , chú tới đây?"

"Anh trai bảo em đưa đố tới, Tiểu Bảo trồng rau nhà nên em chuyển nó đến đây."

Bùi Hải xoa xoa mũi, đưa mắt căn nhà, hài lòng : “Mặc dù cũ nhưng cũng khá rộng rãi, ở đây thoải mái. Mắt của trai cũng tệ.”

Tống Ngôn Chi : "Vào nhà , ăn trưa ."

Cô vội vàng thu dọn nhà cửa, mặc dù đồ đạc đều chuyển tới nhưng đồ dùng nấu ăn hàng ngày vẫn cần mua thêm.

Ngày hôm nay trong nhà mới bắt đầu nấu ăn.

"Thôi cần , trai tìm cho em một công việc, chiều nay em còn , ăn .”

Bùi Hải vẫn còn chút ngượng ngùng, bởi vì trong ký ức của , Tống Ngôn Chi cũng thích cho lắm.

Mặc dù đại đa trong khu nhà đều thích , cảm thấy hết ăn , tiến bộ, công việc cũng cà lơ phất phơ.

Cho nên cảm thấy chị dâu mời ăn cơm cũng chỉ là một lời khách sáo, cũng nên tưởng là thật.

"Không bây giờ vẫn còn lâu mới đến buổi chiếu ? Vào nhà một lát ." Ở kiếp Tống Ngôn Chi quả thật chút thành kiến với em trai .

bao giờ coi thường .

Đặc biệt là khi đối xử với Tiểu Bảo , Tống Ngôn Chi bản chất .

Chỉ là đơn thuần cố gắng mà thôi.

Bùi Hải ngượng ngùng , .

Tiểu Bảo đang xem TV, kể từ khi chuyển đến đây, hứng thú với TV, bởi vì trong nhà .

Lúc tay bé đang cầm một cái bát nhỏ, ánh mắt vẫn đang chằm chằm bộ phim hoạt hình.

Giống như bao giờ thấy thứ gì mới lạ như .

Trước đây, các bạn nhỏ thường chạy đến những gia đình TV trong khu nhà, vây quanh cùng xem TV.

Tiểu Bảo cũng , nhưng thích bé, cho nên chỉ xa xa lén mấy .

Cậu bé xem hiểu nhưng cảm thấy thú vị.

Không ngờ tới một ngày nhà cũng mua TV.

Tiểu Bảo xem say mê dứt .

Tống Ngôn Chi thấy bé cầm bát trong tay cũng vững, chút buồn : "Thôi nào Tiểu Bảo, con ghế sô pha xem , xem quá gần cho mắt.

Tiểu Bảo ậm ừ đến ghế sô pha, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm TV.

Suýt chút nữa đụng Bùi Hải.

"Thằng nhóc , ôi, cháu nặng thêm , chú bế nổi cháu ."

Bùi Hải một tay bế bé lên.

Lúc Tiểu Bảo mới nghiêng đầu : “Chú.”

"Thằng nhóc vẫn còn nhớ chú ? Thật là cảm động." Bùi Hải ha ha, vò đầu bé thành ổ gà.

Tiểu Bảo vội vàng đưa tay bảo vệ tóc của , ánh mắt cảnh giác về phía lưng , thấy bà nội tính, lúc bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Hải bực buồn .

Anh lục túi lấy một tờ năm mươi xu nhàu nát đưa cho bé, phóng khoáng : “Cho cháu cầm mua kẹo.”

Tiểu Bảo liếc , thấy cô phản đối, lúc mới đưa tay nhận lấy, còn lễ phép lời cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

Bùi Hải thấy thì vô cùng vui vẻ, Tiểu Bảo nhà thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện, quá đáng yêu!

Không giống như hai đứa trẻ ở trong nhà, thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

Có lẽ là vì tâm lý bài xích ngoài, luôn thích hai đứa trẻ đó, nhưng dù bọn họ cũng là trẻ con, thể gì, nhất là , đối xử với thằng nhóc còn hơn cả , Bùi Hải thật sự là thể chấp nhận .

Sau khi trai trở về, giới thiệu cho công việc học nghề mộc.

Anh cũng về nhà lắm.

Mặc dù đây Tiểu Bảo vẻ đần độn nhưng Bùi Hải vẫn cảm thấy dễ thương.

Có lẽ bởi vì bé là con trai của trai lạnh lùng vô tình, khiến cho cảm giác tương phản.

Bây giờ Tiểu Bảo càng ngày càng khá hơn, cũng cảm thấy vui vẻ.

Anh cùng Tiểu Bảo sofa xem phim hoạt hình, chỉ Tiểu Bảo xem một lúc thì dừng , đột nhiên chạy bếp giúp Tống Ngôn Chi rửa rau.

Bùi Hải thấy thì con mắt lọt ngoài, trong lúc nhất thời cũng xong, cũng .

Bởi vì trong nhà , đàn ông cần nấu ăn.

Mẹ thậm chí còn cho bước bếp.

Cho nên cần động tay gì cả.

Lúc thấy Tiểu Bảo hiểu chuyện như , tuổi còn nhỏ giúp đỡ việc, lập tức cảm thấy còn bằng một đứa trẻ.

Cũng may ngay lúc đang hổ, cả của cuối cùng cũng trở về.

Bùi Duật Sâm đang cầm một cái chân lợn trong tay, khi thấy , chỉ khẽ gật đầu như chào hỏi phòng bếp.

Bùi Hải đợi ngoài chuyện với , để hổ như nữa.

Ai khi trai .

Bùi Hải: “…” Thật sự bỏ chạy.

Cả nhà mặc dù đều lời nào nhưng phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc bày ba món một canh bàn.

Bùi Hải lúng túng xuống, : "Anh ơi, em ăn xong sẽ ngay."

Anh lo lắng trai .

Bởi vì chuyện của hai lúc , trai hình như vẫn còn tức giận.

thương , đôi khi Bùi Hải cũng cảm thấy ở tình cảnh khó xử.

Mẹ bắt nạt chị dâu như thế mà còn hổ mà ở ăn cơm, thật là gì.

Bùi Duật Sâm bình thản : "Ăn cơm xong phòng sách chuyện một chút."

Bùi Hải hoảng sợ, miếng cơm thơm ngào ngạt trong miệng còn ngon nữa.

Tống Ngôn Chi liếc một cái, đại khái đoán Bùi Duật Sâm hỏi chuyện gì, cô cũng gì cả.

Sau khi ăn xong bữa cơm còn chút mùi vị gì, Bùi Hải ủ rũ theo lên lầu.

Trong phòng sách vẫn còn trống , mặc dù là phòng sách nhưng Bùi Duật Sâm cơ bản cần tới, là nơi để Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo học hành và sách.

Lúc , bàn để sách bài tập của Tiểu Bảo, đó chữ mẫu.

Là Tống Ngôn Chi dạy tiếng Anh.

Bùi Duật Sâm thu dọn đặt sang một bên mới ánh mắt hoảng hốt của em trai.

“Chú còn nhớ chuyện đêm kết hôn với chị dâu của chú ?” 

Chương 46 Sự thật năm đó

Bùi Hải “Ừ” một tiếng mới kịp phản ứng: “Hả?”

Anh hiểu tại cả đột nhiên nhắc đến chuyện xảy khi cả và chị dâu kết hôn.

"Anh ơi, hỏi chuyện ? Chẳng lẽ buổi tối hôm đó em gì sai ?"

Không thể nào. Những việc sai, chẳng lẽ xảy lâu như vẫn ?

Đôi mắt của Bùi Hải mở to, thấy trai đang chằm chằm.

Anh vội vàng vắt hết đầu óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ điều gì đó.

Chẳng lẽ là chuyện tối hôm đó khi chị dâu gả nhà, trai bảo em gái đưa cơm tới, nhưng lén lút ngăn cho, còn để cô đói, oai phủ đầu, cho cô nhà họ Bùi dễ sống .

Lúc đó đang vội vàng ăn tiệc, cũng chỉ là vô tình . Dù thì đối với nào cũng đều mắt, hơn nữa, lúc đó và chị dâu quen , sợ phiền phức xen việc của khác, cho nên căn bản nghĩ tới chuyện giúp cô.

Sau đó uống nhiều quá, những chuyện khác đều nhớ rõ lắm.

Bùi Hải hoảng sợ.

Chẳng trách trong thời gian cả đối xử với bọn họ càng ngày càng lạnh lùng, hoá sớm chuyện ?

Bùi Hải toát mồ hôi lạnh: “Anh ơi, em cố ý cho , lúc đó bạn bè em đều vây quanh em uống rượu, em cũng nghĩ nhiều, em nghĩ chỉ là đòn phủ đầu với chị dâu, chỉ một lát sẽ , em ngờ thật sự đưa cơm cho chị dâu.”

Bùi Duật Sâm nghiêng đầu liếc : "Chú ?"

Bùi Hải cảm thấy giọng lạnh lùng vô cùng đáng sợ, vội vàng ngừng kể : “Không buổi tối hôm đó bảo em gái mang đồ ăn cho chị dâu ? Mẹ lén ngăn cản, oai phủ đầu chị dâu, còn cho ai cho .”

Trong phòng sách rơi yên tĩnh như tờ.

Đây cũng là đầu tiên Bùi Duật Sâm kết hôn, thực sự hiểu nhiều, nhưng nghĩ đến Tống Ngôn Chi từ nơi xa xôi gả tới đây thể sẽ đói bụng, lúc nhiều tham gia hôn lễ, quấn lấy .

Cho nên mới nhờ em gái đưa đồ ăn cho Tống Ngôn Chi.

ngờ rằng chỉ một chuyện nhỏ như cũng khác ngăn cản.

Sau đó, uống nhiều rượu lúc trở về thì khuya.

Khi đó hai vẫn quen thuộc, cô ngại ngùng còn ít , hề rằng ngày hôm đó cô ăn gì.

Hoá chịu bắt nạt bắt đầu từ khi rời .

Mà là khi vẫn còn ở đó, cô khác bắt nạt , nhưng hề chút nào.

Mỗi khi những chuyện mà từng phát hiện , cảm giác tội sẽ càng sâu hơn, giống như một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên , ép thở .

Bùi Duật Sâm mím chặt đôi môi mỏng, khi Bùi Hải gần như nghẹt thở, cuối cùng mới lên tiếng.

Tiếng của chút khàn khàn: “Không chuyện .”

Bùi Hải nuốt nước bọt một cái: "Còn... còn chuyện khác ?"

"Liên quan tới Chu Xảo." Bùi Duật Sâm che đậy suy nghĩ của , thấp giọng .

"Chu Xảo?" Bùi Hải sửng sốt một chút, đó kịp phản ứng, sắc mặt cũng đổi: "Anh ơi, chẳng lẽ thực sự giống như ngoài , vẫn còn vương vấn tình cũ với Chu Xảo ?"

Anh Bùi Duật Sâm bằng ánh mắt ngờ trai cũng là như .

Bùi Duật Sâm sắc mặt tối sầm: "Chú đang bậy bạ gì đó, và cô tình cũ khi nào?”

“Không , ? tất cả đều nếu như năm đó cô học đại học thì kết hôn với chắc chắn là cô .”

Bùi Hải chút chắc chắn, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Em thấy suốt ngày bảo cô đến đây, em còn tưởng bà đang đợi ly hôn với chị dâu đó sẽ nối quan hệ cũ.”

Bùi Duật Sâm thấp giọng lạnh lùng : “Nói hươu vượn.”

Bùi Hải hỏi : "Vậy hỏi em về cô gì?"

Nếu như cả chọn Chu Xảo mà ly hôn với chị dâu thì sẽ là đầu tiên phản đối.

Tiểu Bảo đáng thương bao.

Bùi Duật Sâm thở dài: " hỏi chú, buổi tối kết hôn, khi bảo chú đưa Chu Xảo về nhà, hai xảy chuyện gì ?"

"A, giữa em và cô thể xảy chuyện gì chứ? Không coi thường em đến mức nào. Bình thường cô thậm chí còn thèm liếc em lấy một cái, lúc đó nếu do bảo em đưa cô về, em cũng sẽ đưa về .”

Thật , lúc đó cũng Chu Xảo say rượu, lóc kêu gào trai đừng cưới phụ nữ khác, mới hoá Chu Xảo thực sự thích cả của đến .

Anh vốn nghĩ chỉ là lung tung.

Lúc đó, trong lòng Bùi Hải còn nghĩ: " nhổ , kết hôn mà còn lóc thì gì." Anh sợ khác sẽ nên vội vàng mượn một chiếc xe đạp đưa cô về nhà họ hàng.

Lúc đó trời quá tối, uống rượu nên nhớ rõ lắm, chỉ nhớ một đàn ông đến đỡ nhà. Sau đó, Bùi Hải buồn ngủ quá, ngã xuống ven đường ngủ suốt một đêm, ngày hôm thậm chí còn cảm lạnh.

Chuyện vẫn còn nhớ rõ ràng, cũng kể chi tiết cho Bùi Duật Sâm.

Bùi Duật Sâm khẽ cau mày, mặc dù con Bùi Hải gì nhưng cũng dối.

Anh cũng chú ý đến Chu Xảo, năm đó cô tới tham dự hôn lễ cũng là do mời, cũng sống ở .

"Cậu đưa đến chỗ nào?"

"À, chính là nhà họ hàng của Chu Xảo, cách nhà chúng xa lắm. Lúc đó cô ở nhà họ hàng bên để học cấp ba, quên ? chuyện qua quá lâu, em cũng nhớ rõ là nhà ai.”

Bùi Hải nhăn mặt.

" ơi, tại hỏi chuyện ?"

Anh nhớ rằng đó là cuối cùng gặp Chu Xảo cách đây năm năm, đó dường như còn thấy Chu Xảo nữa, cô cũng còn đến nhà bọn họ nữa, là cô lên đại học .

Bùi Hải cũng để ý.

Bùi Duật Sâm xoa xoa thái dương, sắc mặt chút mệt mỏi, một mặt hứa với đồng đội sẽ cho ngoài của hai đứa trẻ là Chu Xảo, nhưng mặt khác, sự việc quả thực ảnh hưởng đến gia đình .

Chuyện vợ suýt chút nữa còn nghi ngờ là cha ruột của hai đứa trẻ tạm thời đề cập tới, nhưng thái độ của quả thực cho suy nghĩ.

Không ai rõ hơn họ rằng Vương Diễm Mai là ích kỷ đến mức nào.

Cho dù bà và Chu Xảo quan hệ , cũng sẽ bao giờ đối xử với con của ngoài như .

Hai đứa trẻ đương nhiên là con của , theo lời em trai thì cũng liên quan gì đến .

Vậy rốt cuộc vì lý do gì khiến cho Vương Diễm Mai đối xử với hai đứa trẻ đặc biệt đến ?

Chu Xảo gì với bà ?

"Hai đứa trẻ đó là con của Chu Xảo." Bùi Duật Sâm giải thích với .

Hai em chuyện với bao lâu, Tống Ngôn Chi vẫn chút lo lắng.

Cô thực sự Bùi Hải liên quan gì đến Chu Xảo.

Lúc Bùi Hải xuống lầu, bước chân như mất hồn.

cũng Bùi Duật Sâm gì với .

Tống Ngôn Chi cũng tiện hỏi, tiễn ngoài.

Sau khi rời , cô lên lầu.

Bùi Duật Sâm vẫn ở bàn việc, đang suy nghĩ gì.

Nhìn thấy Tống Ngôn Chi , : "Hai đứa trẻ đó quan hệ gì với Tiểu Hải."

Tống Ngôn xong thì thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là ."

Bùi Duật Sâm liếc cô một cái.

Khi hai đứa trẻ liên quan gì đến , sắc mặt cô vẫn bình tĩnh.

Thậm chí cảm thấy chút vui vẻ nào.

khi thấy bọn họ liên quan gì với Bùi Hải, tâm trạng của cô hơn nhiều.

Anh nhớ lời của em trai.

Đôi mắt tối sầm một chút.

Có lẽ ở trong lòng cô, địa vị của còn bằng em trai.

Bùi Hải sắc mặt nặng nề trở về nhà, còn kịp mở miệng hỏi chuyện của Chu Xảo và hai đứa trẻ là như thế nào nhận một đòn phủ đầu.

"Con về , về thì đến chỗ Chu Xảo một chuyến, bàn bạc chuyện giữa hai con, sớm quyết định chuyện kết hôn .”

Bùi Hải: "?" 

Chương 47 Bà của cháu là ai ?

Anh đưa tay sờ lên trán của , đó sờ lên trán : "Không sốt, mê sảng ?"

Sắc mặt Vương Diễm Mai tối sầm , bà hất tay xuống.

Chỉ mạnh trán : “Con còn mặt mũi như , con cho rằng Chu Xảo cưới con ? Lúc đầu con kết hôn với Tú Hoà thì bao, đợi cô gả tới đây, còn thể thăng chức lên tổ trưởng. Kết quả con thì , hồ ly tinh Chu Xảo dụ dỗ, ầm ĩ cả khu nhà đều , bây giờ con cưới cô , con độc cả đời ?”

Mặc dù Vương Diễm Mai rất cam tâm rơi cảnh , lên kế hoạch xong xuôi, dù chỉ cần nhận hai đứa trẻ về, nhận tổ quy tông là .

ban đầu cô ý định nhận hai đứa trẻ về con nuôi và thừa nhận tổ tiên của chúng.

Chu Xảo là sinh viên đại học, vẻ tương lai đầy hứa hẹn.

thì cô cũng là từng kết hôn một .

Cũng ngủ chung giường với khác bao nhiêu .

Nói khó một chút chính là quả phụ.

Nhà họ Vương bên , ngoài họ hàng xa, trong nhà đều mất hết, cho nên ai .

thì rõ ràng.

Đương nhiên bà một phụ nữ như cưới con trai nhỏ của .

ngờ kế hoạch theo kịp sự đổi.

Đó cũng là một triển vọng, còn đối phó với Tống Ngôn Chi, dạy con cũng

Nếu lo lắng con trai tìm hơn thì tuyệt đối sẽ đồng ý để con trai lấy .

Bùi Hải đến mức hoa mắt: "Con Chu Xảo dụ dỗ khi nào? Khoảng thời gian con đều ở nhà, thậm chí còn thấy cô ."

“Tú Hoà con việc , con nhờ trai giới thiệu giúp học nghề thợ mộc, thời gian , dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, mấy tháng nữa mới thể tự việc. Con hẹn với Tú Hoà , tiết kiệm một ít tiền sẽ cầu hôn.”

Tuổi tác cũng còn nhỏ nữa, mặc dù cũng sốt ruột nhưng chuyện kết hôn cũng thể .

Vừa Tú Hoà là một , rằng chỉ cần tiến bộ một chút, thể kiếm tiền là .

cũng đòi hỏi nhiều.

Bùi Hải nghĩ yêu cầu của con gái thấp như , nếu vẫn thì thật đáng mặt đàn ông.

Cho nên hiếm khi cố gắng như , học nghề thợ mộc.

Công việc là trai tìm cho, thỏa.

Chỉ là bởi vì vẫn định, thể kiên trì , cho nên cho Vương Diễm Mai .

Trong mắt , lẽ vẫn cả ngày hết ăn , chỉ rong chơi với đám bạn bè gì.

Hơn nữa, cũng thích loại như Chu Xảo, cô kiêu ngạo giống như một con công, bình thường còn thèm liếc lấy một cái, trong mắt chỉ trai.

Làm thể để ý đến , đừng tới chuyện dụ dỗ .

Bùi Hải còn cảm thấy của mắc bệnh hoang tưởng .

Anh ngay đến tay phụ nữ cũng từng nắm, tại truyền tiếng .

"Con vẫn còn thành thật, chuyện của các con ầm ĩ để trong khu nhà đều . Nếu thật sự chuyện gì, thể lý do gì mà các ngươi ? Mẹ Tú Hoà đến đây từ hôn, bảo con đừng tìm Tú Hoà nữa, hôn sự xem như thất bại , nếu con kết hôn với Chu Xảo thì sẽ ?”

"Con thực sự gì cả. Mẹ ơi, lời của khác? Mẹ Chu Xảo , cô thể để ý đến con ?”

"Có để ý , , nếu suốt ngày ăn mặc diêm dúa đến nhà chúng thì những chuyện lộn xộn sẽ truyền bên ngoài."

Lúc Vương Diễm Mai chỉ con trai nhanh nhanh kết hôn, còn trẻ nữa, vốn nên kết hôn từ lâu .

Khó khăn lắm mới tìm một gia đình , chỉ một chút nữa thôi chuẩn lễ đính hôn, kết quả Chu Xảo cho còn.

cũng con trai như thế nào, hỡi họt, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cho dù Chu Xảo nữa, lẽ cũng thể nhận .

Anh càng thể liệu Chu Xảo thực sự đang quyến rũ .

cho dù giữa hai thật sự chuyện gì thì cũng truyền những lời dễ .

Chu Xảo ở trong khu nhà, thể sẽ quên cô , cô sẽ giống như chuyện gì xảy .

còn con trai bà thì sẽ lãnh đủ.

Chẳng những ai gả cho mà còn vô duyên vô cớ mắng chửi .

Chu Xảo tư cách gì mà coi thường con trai bà ?

là đồ cũ khác dùng , chịu cưới cô là phúc của cô .

Vậy mà còn dám coi thường con trai bà , cô của hai đứa trẻ, khác , cô thật sự để cao bản như ?

"Con quan tâm, dù nữa con cũng sẽ cưới Chu Xảo. Cho dù chết, con cũng sẽ cưới cô ." Bùi Hải thấy bà hề một chút nào thì cũng chút nổi giận.

"Cô của hai đứa trẻ , tại con cưới cô ? là thằng ngốc đổ vỏ." Anh cảm thấy đầu óc của thật buồn .

Chẳng lẽ bà là dì mà chuyện Chu Xảo kết hôn ?

Anh thì cũng thôi , bà mà vẫn đẩy hố lửa.

Thật sự là cháu trai là quên con trai.

Thật là đáng sợ.

Anh chỉ trốn khỏi nhà!

"Này, tiểu tử thối con, hai đứa bé đó... hai đứa bé đó là..." Vương Diễm Mai sốt ruột dậy, lời đến khóe miệng thấy đang trong nhà, bà dọa đến toát mồ hôi lạnh.

vội im lặng.

vội vàng ngậm miệng.

Trơ mắt con trai cửa, bà tức giận thở hổn hển.

Thân thế của hai đứa trẻ tuyệt đối thể tiết lộ.

Nếu như để lộ , chẳng những bọn họ lấy trợ cấp của con trai cả mà nhà họ Bùi bọn họ cũng sẽ mất hết mặt mũi trong khu nhà.

Nếu như con trai thứ và Chu Xảo thật sự thể kết hôn với thì con trai thứ vẫn còn lựa chọn khác.

nếu hai đứa trẻ là con trai thì sẽ xong đời.

Vương Diễm Mai nhất thời .

Bùi Điềm Điềm chút hối hận.

Đoạn thời gian , dì Chu Xảo mỗi ngày đều đến đây chỉ là để dạy khiêu vũ.

Chú Bùi Hải luôn ở nhà, cô bé cũng rõ chuyện đó.

Mặc dù dì Chu Xảo hại mất hết mặt mũi.

dì Chu Xảo cũng mua cho nhiều đồ .

Cô bé ngờ sự việc nghiêm trọng như , bởi vì chứng giúp nên dì Chu Xảo sẽ thể đến nhà nữa.

Lúc cô bé chỉ là quá sợ hãi cho nên mới chứ là cố ý.

Bùi Điềm Điềm thế nào, nếu dì Chu Xảo đến thì sẽ ai tặng cô bé những bộ váy nhỏ xinh và những viên kẹo thơm ngon nữa.

Bùi Điềm Điềm tìm bà nội giải thích một chút nhưng đến mơi thấy tiếng cãi vã.

Cô bé dọa sợ đến dám động đậy..

Nỗi sợ hãi trong lòng nhắc nhở cô bé lúc tuyệt đối thể tới, nếu , đụng họng súng, xui xẻo sẽ chính là .

Mặc dù Bùi Điềm Điềm vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cảm giác của cô bé nhạy bén. Khi còn ở nhà họ hàng, mỗi chú thím cãi , cô bé luôn tránh xa, bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Chờ khi chuyện qua mới xuất hiện,

Như sẽ liên lụy.

Cô bé xa xa thấy nội dung hai cãi vã.

Cô bé hiểu lắm, đang định về phòng thì chợt thấy gì đó khựng .

Khi cô bé chạy tới, đúng lúc thấy chú Bùi Hải giận dữ bỏ .

Vương Diễm Mai đang uống nước, vỗ n.g.ự.c lấy , đầu thấy Bùi Điềm Điềm đang ở ngưỡng cửa , khiến bà giật kêu lên một tiếng.

lập tức lộ vẻ mặt hung ác, với giọng sắc bén: “Con bé c.h.ế.t tiệt, mày ở đó gì?”

Bùi Điềm Điềm cắn môi một lúc, đó mới lấy hết dũng khí : "Bà nội, bà của cháu là ai ?" 

Chương 48 Tại bố ngủ với ?

Vẻ mặt Vương Diễm Mai lập tức trở nên kinh hãi, giọng trở nên yếu ớt hơn mấy phần: "Cái gì hả, tao của mày là ai?"

" mà..." Bùi Điềm Điềm nghĩ , hình như cô bé thấy bọn họ về cô bé, nhưng lúc đó cô bé sợ hãi, cũng chắc nhầm .

Lời còn dứt, cô bé Vương Diễm Mai thô lỗ ngắt lời: " mà cái gì mà nhưng mà, nhà họ Bùi chúng tao ngược đãi bọn mày ? Mày hỏi mày , mày c.h.ế.t .”

Đôi mắt của Bùi Điềm Điềm đỏ lên, chỉ trong chốc lát nước mắt chảy dài.

Lúc khi ở nhà họ hàng, cô bé con cái nhà bọn họ nhạo.

Nói bố cô bé c.h.ế.t và thì bỏ trốn theo khác.

Lúc đó cô bé tin, cô bé cảm thấy của tuyệt đối như .

Vì chuyện cô bé từng hỏi thăm thím thái độ khá với .

Người thím chỉ cô bé với vẻ mặt phức tạp cô bé bỏ trốn, chạy tới chỗ nào.

Bọn họ cũng từng thấy.

Bùi Điềm Điềm luôn mơ tưởng bởi vì cuộc sống quá khó khăn cho nên mới bỏ ..

Có lẽ một ngày nào đó sẽ trở

Sẽ mang cho cô bé nhiều bộ váy nhỏ xinh và đồ ăn ngon.

Sau đó sẽ đưa cô bé lên thành phố, sống một cuộc sống .

Bùi Điềm Điềm vẫn luôn mơ tưởng như .

Lúc thấy Vương Diễm Mai cô bé chết, lúc cô bé giống như mất hồn, ở đó, sắc mặt trắng bệch.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

"Không, . Thím cháu chỉ là ngoài, nhất định sẽ trở ."

"Bà nội dối, bà nội là !"

Nói xong cô bé lóc chạy ngoài.

Vương Diễm Mai trợn mắt, bây giờ trong lòng bà tràn đầy oán hận Chu Xảo, đương nhiên cũng mất hảo cảm với Bùi Điềm Điềm.

Điều bây giờ bà đang nghĩ là thế nào để giải quyết vấn đề giữa con trai bà và Chu Xảo.

Bùi Quý Xuyên thấy tiếng thì lập tức chạy .

Nhìn thấy em gái , bé cau mày hỏi: "Sao ? Bà nội hung dữ với em ?"

Bùi Điềm Điềm nức nở: "Bà nội thật là đáng ghét, chết, hu hu hu, chết, thím chỉ là ngoài thôi.”

"Anh ơi, em ghét bà nội."

Bùi Điềm Điềm tức giận .

Cô bé vốn thích Vương Diễm Mai, đó chèn ép thảm hại như , càng sợ hận bà .

Lúc Vương Diễm Mai cô bé chết, dập tắt ánh sáng duy nhất trong lòng cô bé.

Sự chán ghét trong lòng cô bé lên đến đỉnh điểm.

Bùi Điềm Điềm cảm thấy, thế giới hình như một nào .

Tất cả đều bắt nạt, nghiền ép cô bé.

Cô bé vô cùng chán ghét bọn họ.

Sắc mặt Bùi Quý Xuyên trở nên lạnh lùng: “Coi như c.h.ế.t chẳng sẽ hơn ?”

"Anh...Anh ơi, như ? Đó là của chúng ."

"Là thì ? chẳng cũng từ bỏ chúng đó ?"

Bùi Quý Xuyên hiểu lắm tại em gái đối với nào cũng đều ôm kỳ vọng như .

Cậu bé bao giờ nhớ đến bỏ rơi chồng con, trong ký ức ít ỏi đến đáng thương của bé, bố bé luôn trầm mặc, từng hỏi , nhưng bổ luôn im lặng .

Mặc dù bố thích chuyện nhưng bố vẫn dịu dàng với bọn họ.

Sau bố nhiệm vụ qua đời, bọn họ chỉ thể sống ở nhà họ hàng.

Sau ngần năm sống vất vả, gọi là cùng hề xuất hiện.

Bùi Quý Xuyên sớm còn hy vọng đối với .

Cậu bé cũng sớm hiểu , thế giới thể tin tưởng ai cả, chỉ thể dựa chính .

Em gái cũng chính vì luôn thích dựa dẫm khác cho nên mới rơi cảnh thê thảm như .

Nếu như đây cô bé dựa dẫm bà nội thì cô bé bà nội Bùi chèn ép.

Nếu Chu Xảo mê hoặc, cô bé cũng sẽ mất mặt.

Lúc , thế mà còn nghĩ đến việc dựa dẫm mà từ khi sinh cô bé từng thấy mặt, Bùi Quý Xuyên cảm thấy cô bé thật sự là quá ngây thơ.

Bùi Điềm Điềm nghẹn ngào nên lời.

Sau đó thấy trai lạnh lùng : “Nếu như em ma xui quỷ khiến cảm thấy bà nội Bùi sai chuyện, bây giờ chúng vẫn còn thể ở nhà của dì Tống.”

“Em cho rằng dì Tống đối xử với em , nhưng những ngày chúng sống ở chỗ dì là thời gian thoải mái và vui vẻ nhất.”

em sai đường.”

Cậu em gái ngừng suy nghĩ về những điều thực tế .

Phải là sống thực tế, nghiêm túc cố gắng học tập, một ngày nào đó bọn họ sẽ thể thoát , cần ăn nhờ ở đậu mái nhà của khác.

Bùi Điềm Điềm thể lọt tai chút nào..

Đều là do Tiểu Bảo thích khoe khoang, cô bé cũng cố ý như .

Tại ngay cả trai cũng trách cô bé?

Bùi Điềm Điềm lao phòng, gục đầu nức nở.

Bùi Hải tin rằng chuyện hôn nhân của kết thúc là kết thúc, nhưng cũng là kẻ ngốc. Mẹ khác bàn tán chuyện và Chu Xảo dễ , đường chỉ trỏ .

Mặc dù đây cũng chào đón nhưng tất cả cũng bàn tán về .

bây giờ từ chỗ là ít cảm giác tồn tại nhất trong khu nhà đưa bàn tán,

Điều đủ để chứng minh chuyện ầm ĩ lớn đến mức nào.

Vậy mà bây giờ mới .

Bùi Hải cảm thấy , bởi vì gây chuyện như , bất kể liên quan đến thì đối với Tú Hoà mà đều là công bằng.

Chắc cô buồn bã và thất vọng lắm.

Bùi Hải cảm thấy nhất định lời xin đàng hoàng và giải thích rõ ràng với cô .

Tú Hoà là dễ chuyện như , lẽ thể hiểu .

Nghĩ tới khả năng , Bùi Hải còn cố ý bên ngoài mua ít hoa quả, chạy tới nhà họ Lý.

Vừa tới cửa, thấy Lý Tú Hoà .

Trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, một câu "Tú Hoà" còn kịp miệng, thấy Lý Tú Hoà mỉm với từ phía tới.

"Không , chỉ cần cố gắng, tiến bộ là , em cũng đòi hỏi gì nhiều."

Bùi Hải: "..."

Buổi tối trong nhà Tống Ngôn Chi chỉ ăn những đồ ăn còn thừa của bữa trưa, bởi vì buổi trưa Bùi Hải tới, cho nên cô nấu nhiều đồ ăn, kết quả cũng là đồ ăn hợp khẩu vị mà Bùi Hải cũng ăn nhiều.

, còn thừa nhiều.

Tống Ngôn Chi Ngôn nghĩ đến Tiểu Bảo thích ăn cơm chiên nên dùng đồ ăn thừa trong ngày chiên thành một nồi.

Không chỉ trứng gà mà còn cả đậu Hà Lan và cà rốt.

Cân bằng dinh dưỡng.

Tiểu Bảo hầu như thứ gì là thích ăn..

Thói quen kén ăn về cơ bản tồn tại bé.

Cho ăn cái gì cũng đều thể ăn .

Món ưa thích của Tiểu Bảo chính là cơm trắng chiên trứng vàng.

Những hạt cơm tròn trịa, hương thơm tràn ngập chóp mũi, kết hợp với hành hoa hòa quyện với mùi thơm của trứng, mỗi một miếng đều lưu hương thơm từng kẽ răng.

Mỗi Tiểu Bảo có thể ăn một chén lớn.

Tống Ngôn Chi thể sẽ cảm thấy ngán nhưng bé thì .

Tống Ngôn Chi còn nấu canh chua, giải ngán dễ ăn.

Sau khi Tiểu Bảo ăn cơm chiên xong, bưng một bát canh lớn thổi phù phù uống hết..

Sau đó với Tống Ngôn Chi: "Mẹ, con no , con xem TV một lát ?"

Tống Ngôn Chi : "Được."

Tiểu Bảo lập tức chạy tới TV, thành thạo mở TV lên, đúng lúc đang phát sóng bản tin thời sự lúc bảy giờ, ngay cả chương trình thời sự bé cũng xem say sưa thích thú.

Bùi Duật Sâm từ bên ngoài trở về, hai ngày nữa sẽ rời , về nhà cũng bận bịu chân chạm đất, trong nhà còn thiếu nhiều đồ vật, một ngày chạy mua mấy vòng.

Cái ghế đó quá lớn khiến Tiểu Bảo thoải mái.

Anh dự định mua một cái ghế trẻ em cho Tiểu Bảo, loại ghế thể bảo vệ cột sống thắt lưng.

Hôm nay giường của Tiểu Bảo cũng lắp đặt xong, nhưng chăn mền trong nhà quá lớn so với giường của bé.

Bùi Duật Sâm ngoài mua cho một bộ chăn mền nhỏ.

"Anh về ?" Tống Ngôn Chi thấy trong tay xách theo đồ đạc, cô tiến lên phía : "Em để phần cơm cho , cái cứ để em sắp xếp."

Bùi Duật Sâm bỏ tiền, cô bỏ công cũng là chuyện nên .

Tống Ngôn Chi cầm lấy chăn mền trong tay đàn ông, lên lầu.

Bùi Duật Sâm rửa tay ăn cơm

Hai ngày nay Tiểu Bảo đều ngủ cùng Tống Ngôn Chi bởi vì giường nhỏ của vẫn chuẩn xong.

Tối nay trải xong chăn mền nhỏ, thể ngủ một .

Tiểu Bảo phòng riêng của cũng vui vẻ, ngày nào cũng chạy xem mấy .

Trên tường còn đóng móc sắt, cặp sách của thể treo đó.

Trong phòng còn một cái bàn nhỏ nhưng cái ghế quá lớn.

Bố bảo cho một cái ghế nhỏ.

Tiểu Bảo xem xong phim hoạt hình, vẫn thỏa mãn chạy lên lầu.

Đã thấy giường chiếu trong phòng sắp xếp xong

Cậu bé chạy ngoài, hỏi : “Mẹ ơi, tối nay con thể ngủ một ?”

Tống Ngôn Chi đang ở trong phòng sách chấm bài, chút buồn : "Sao , Tiểu Bảo ngủ với nữa ?"

“Không , chỉ là Tiểu Bảo lớn , thể cứ ngủ cùng .”

Tiểu Bảo nghĩ đến các bạn trong lớp đều phòng riêng, ai cũng ngủ một .

Bọn họ sớm ngủ cùng bố nữa.

Còn lớn như còn ngủ với hổ.

Cậu bé mới nghĩ nếu như ngày nào đó cũng thể ngủ một thì mấy.

Mà bởi vì luôn ngủ cùng cho nên bố chỉ thể ngủ ở phòng khác.

Ở những gia đình khác, bố đều là ngủ cùng .

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo càng quyết tâm ngủ một .

Tống Ngôn Chi bất đắc dĩ : “Mẹ , tắm rửa ngủ .”

Tiểu Bảo khẽ gật đầu, xuống lầu thấy bố đang ăn cơm một ở bàn ăn, hiểu trong lòng chút nhịn .

Cảm thấy bố thật là đáng thương.

Cậu do dự một chút tới.

Bùi Duật Sâm thấy tiếng động liền đầu , thấy khuôn mặt nhỏ của con trai chút ngập ngừng thôi, khẽ một tiếng, : “Tiểu Bảo, con ăn thêm ?”

Tiểu Bảo cơm bàn của bố, bên vẫn còn đầy trứng. Cậu bé xem TV một lúc, lúc cảm thấy bụng vẫn còn no.

Kể từ bé ăn quá no đầy bụng, mỗi ăn cơm chỉ cho ăn no tám phần, dặn nên ăn quá nhiều, ban đêm khó tiêu hoá sẽ đau bụng.

Mặc dù Tiểu Bảo tiếc nuối nhưng vẫn lời .

Cho nên gần đây đầy bụng nữa.

thích cảm giác ăn no, cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hài lòng vì đồ ăn ngon đang ở trong bụng.

Nhìn thấy miếng trứng sắp Bùi Duật Sâm gắp , bé vội vàng há to miệng với Bùi Duật Sâm: "Bố ơi. A!"

Bùi Duật Sâm sửng sốt một lúc, đó mỉm , đút miếng trứng gà cho con trai .

Khi nếm mùi vị thơm ngon của trứng gà, đôi mắt Tiểu Bảo sáng lên, nhưng đồng thời bé cũng cảm thấy sợ hãi, áy náy lên lầu, sợ phát hiện đang ăn vụng.

Bùi Duật Sâm cũng rằng Tống Ngôn Chi sẽ cho bé ăn quá nhiều, vẫn còn nhớ rõ chuyện , để Tiểu Bảo ăn quá no đầy bụng.

Khi đứa trẻ ăn, bố khó thể từ chối nhưng cũng dám cho bé ăn quá nhiều.

Thế nên chỉ lựa trứng gà trong bát đút cho bé ăn.

Tiểu Bảo ăn vô cùng thỏa mãn, hai bố con đút ăn cũng ăn xong bữa tối.

Tiểu Bảo hài lòng, l.i.ế.m môi giống như một con mèo con ăn vụng, lắng lầu động tĩnh gì , vội vàng lấy cái cốc dùng để đánh răng đánh răng.

Tống Ngôn Chi sửa bài tập xong thì ngoài, thấy bộ dạng rón rén của con trai gì đó đúng.

Sau đó cô liếc Bùi Duật Sâm đang dọn bàn, nhíu mày.

Bùi Duật Sâm bộ dạng của cô cho hổ: "Xin , nhịn mà cho Tiểu Bảo ăn mấy miếng trứng gà nhưng cho thằng bè ăn quá nhiều."

"Em ." Tống Ngôn Chi bất đắc dĩ lắc đầu.

"Em chỉ là lo lắng chuyện xảy , cho nên lúc tối cho thằng bé ăn quá nhiều, mấy miếng trứng cũng , cần xin ."

Bùi Duật Sâm thở phào nhẹ nhõm. Anh cách nuôi dạy con cái, cho nên lo lắng sự nuông chiều của sẽ cho Tiểu Bảo.

Lúc Tống Ngôn Chi như , trong lòng mới nhẹ nhõm phần nào.

chuyện nhất định thể xảy nữa,

Hình thành thói quen cho con trai sẽ .

Anh thu dọn bát đĩa bếp rửa sạch.

Tiểu Bảo đánh răng xong rửa mặt, đó chùi sạch sẽ đôi dép nhỏ, dép giống như mây.

Cậu bé vui vẻ bưng chậu ngoài đổ nước nhà.

Cậu bé phòng , thu dọn tất cả đồ chơi, sách vở về phòng riêng của .

Không bé quá kích động chút khó ngủ.

Một lúc cảm thấy vệ sinh.

Tiểu Bảo lập tức dậy, đây đều là gọi bé dậy vệ sinh, bây giờ bé ngủ một cũng tự tiểu, thể ướt giường nếu sẽ nhạo.

Cậu bé xuống lầu nhà vệ sinh, lúc mới phát hiện đèn trong phòng bố vẫn sáng.

Tiểu Bảo chút bối rối liếc phòng , đó về phía phòng bố.

Cửa phòng Bùi Duật Sâm hé mở, bé đẩy cửa , thấy bố đang ghế mây, sách gì đó.

Tiểu Bảo nghiêng đầu khó hiểu.

Bùi Duật Sâm thấy tiếng động, đầu thấy Tiểu Bảo đang ló đầu .

"Tiểu Bảo, con còn ngủ?" Anh đóng sách , dậy tới, mở rộng cửa .

"Nếu con ngủ một thì ngủ với ."

Tiểu Bảo lắc đầu, mạnh mẽ ngẩng đầu bố .

Nói một câu hỏi: “Bố ơi, tại bố ngủ với ?” 

Chương 49 Cậu là đứa trẻ ba tuổi

Bùi Duật Sâm hỏi thì hổ: "Tại con hỏi như ?"

Tiểu Bảo cau mày: “Bởi vì bố khác đều ngủ cùng , nhưng cho tới bây giờ con từng thấy bố và ngủ chung.”

Trước bé vốn cho rằng sở dĩ hai ngủ cùng là bởi vì ngủ chung với , chiếm mất chỗ của bố.

bây giờ bé cũng phòng riêng , tại bố vẫn còn ngủ riêng giường với ?

Bùi Duật Sâm nghẹn họng, trong lúc nhất thời trả lời như thế nào.

Không nhưng thái độ của Tống Ngôn Chi đối với , đừng đến ngủ chung, ngay cả phòng của cô, cũng từng dám bước .

Sợ chọc cho cô nổi giận, sẽ cho sắc mặt .

Trên thực tế, việc giữa vợ chồng xảy mâu thuẫn, bất đồng quan điểm là hiếm nhưng việc ngủ riêng giường ít khi xảy .

Ít nhất thì ai dám loại chuyện bên ngoài.

Bởi vì một khi ngoài sẽ kéo theo một đống phiền toái.

Trước vốn tưởng rằng Tiểu Bảo sẽ hiểu những chuyện cho nên cũng quan tâm.

Không ngờ sớm nhận .

Cho nên khi chuyển đến đây, bé mới phòng riêng.

Chính là lo lắng ảnh hưởng đến bố .

Trong lòng Bùi Duật Sâm cảm thấy chút bất lực chút buồn .

đưa tay xoa đầu con trai : “Ban đêm bố thường ngủ muộn, sợ phiền của con nghỉ ngơi.”

Tiểu Bảo nghi hoặc bố, năm tuổi , còn là đứa trẻ ba tuổi, thể tin loại chuyện ?

Nghĩ kỹ , kể từ khi bố về nhà, bao giờ thái độ với bố.

Bởi vì ban đầu Tiểu Bảo cũng thích bố , cho nên cảm thấy thái độ của gì kỳ lạ.

bây giờ bé cảm thấy bố cũng đến nỗi đáng ghét như , cho nên cảm nhận sâu sắc mối quan hệ giữa bố tệ đến mức nào.

Có lẽ đây chính là điều mà lớn thường gọi là cãi .

Mà dường như chỉ đơn phương đến từ phía .

Cậu bé đưa ánh mắt thương hại bố , đó trở về phòng.

Bùi Duật Sâm con trai tức giận buồn .

Anh đóng cửa , xoa xoa lông mày.

cũng nhận cứ tiếp tục như thế là cách.

Vợ chồng thể ngủ riêng giường suốt đời .

Trước đây giữa hai bọn họ hiểu lầm, cô ghét cũng thể hiểu , nhưng bây giờ hiểu lầm giải thích rõ ràng, cô cũng chuyện hai đứa trẻ liên quan gì với .

Theo lý mà , mối quan hệ của bọn họ đáng lẽ hoà hoãn.

tại Bùi Duật Sâm cảm thấy mối quan hệ của với vợ ngày càng xa cách.

Ánh mắt cô mất sự phức tạp và chán ghét lúc .

thêm mấy phần xa lạ.

Bùi Duật Sâm khẽ thở dài một tiếng.

Anh gì với cô.

Tống Ngôn Chi ở trong phòng chuyện , khi cô tập yoga xong quá mệt mỏi, lúc thức dậy mới nhớ rau củ mua về vẫn để tủ lạnh, bởi vì tính đến chuyện ngày nào cô cũng dạy học, trời nóng đồ ăn thể dự trữ hai ngày, mỗi ngày đều mua thì phiền phức, Bùi Duật Sâm chỗ nào mua về một cái tủ lạnh cũ.

Nhìn vẻ vẫn còn khá mới.

Buổi chiều, Tống Ngôn Chi lau chùi sạch sẽ.

Quả thực tủ lạnh sẽ tiện lợi hơn một chút, thức ăn thừa cũng cần lo lắng sẽ hỏng.

xuống tầng và đặt thứ tủ lạnh.

Ưu điểm của việc ngủ sớm ban đêm là mỗi ngày thể tự nhiên thức dậy lúc sáu, bảy giờ.

Ánh nắng bên ngoài chiếu nhà, trong nhà dọn dẹp gọn gàng. sạch sẽ, cảm giác đặc biệt ấm áp, dễ chịu.

Không khí cũng trong lành, thoải mái.

Bên ngoài tiếng rao hàng.

Tống Ngôn Chi xong cũng bước ngoài.

Đó là một đạp xe đạp bán bánh gạo buổi sáng.

nhiều đang mua.

Tống Ngôn Chi cũng thích bánh gạo, vị ngọt, mềm dẻo.

Thế là cô chen mua hai cân.

Mặc dù bánh gạo tuy nguội nhưng loại bánh gạo khi nguội sẽ càng dẻo và dai hơn.

Phía còn rắc một ít hạt vừng đen.

Xem thành phần nguyên liệu đầy đủ.

Cô đặt bánh ngọt lên bàn, thấy Tiểu Bảo dụi mắt xuống lầu.

Tiểu Bảo kinh ngạc bánh gạo: "Mẹ, đây là cái gì?"

“Bánh gạo ngọt, mua cho con mang đến trường ăn, đợi lát nữa sẽ gói cho con hai cái.”

Bánh gạo?

Tiểu Bảo chợt nhớ , thỉnh thoảng lớn chợ bên ngoài sẽ mua bánh gạo về nhà, trong khu nhà mấy bạn nhỏ vẫn thường cầm chạy đường khoe khoang.

Tiểu Bảo mùi vị thứ như thế nào, bé chỉ khác ăn, cảm thấy mềm ngọt.

Cậu bé vội vàng xuống lầu, đến bàn mở xem, quả nhiên là bánh gạo mà thường ăn.

Còn thêm hạt vừng.

Hai mắt bé sáng rực lên, ngẩng đầu Tống Ngôn Chi khen ngợi: “Mẹ ơi, thật là .”

Hiện tại thật là , luôn mua cho bé đủ thứ mà đây từng ăn.

Tống Ngôn Chi bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của bé, một tiếng, đưa tay vuốt tóc : “Mẹ mua cho con đồ ăn ngon thì con sẽ , nếu mua thì sẽ ?”

Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: "Không , mua thì đều ."

Tống Ngôn Chi con trai chọc ngậm miệng, trong mắt đầy sự ấm áp, cô giang hai tay ôm lấy con trai trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của .

Tiểu Bảo sửng sốt một lúc, khi kịp phản ứng thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên một chút.

Cậu bé vội vàng .

Tống Ngôn Chi cảm thấy buồn , láy một cái bánh gạo đưa cho bé ăn, đó cô bếp bữa sáng, còn dặn dò : “Ăn từ từ , cẩn thận nghẹn.”

"Vâng, con ."

Tiểu Bảo há miệng thật to lập tức khép , chỉ cắn một miếng nhỏ.

Quả nhiên, bánh gạo thật giống như trong tưởng tượng, mềm ngọt.

Tiểu Bảo vui vẻ nheo mắt .

Nếu như mỗi ngày đều như thế thì thật là hạnh phúc.

Khi đưa bé đến trường, Tống Ngôn Chi còn gói thêm cho hai cái bánh gạo.

Bảo bé chia cho Thiết Trụ ăn cùng.

Bình thường Tiểu Bảo thích ăn một , thích chia sẻ với khác.

Nên cho dù Thiết Trụ thích chơi với , cũng chia sẻ thứ gì cho Thiết Trụ.

hôm nay đặc biệt dặn dò, mặc dù nỡ nhưng Thiết Trụ là một bạn , bạn bè nên chia sẻ với .

bé vẫn chọn lời .

Tiểu Bảo chia tay , tới cổng trường gặp Thiết Trụ.

Thiết Trụ thấy bé thì vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày nay Tiểu Bảo chuyển , đang trong kỳ nghỉ, khiến cho Thiết Trụ cảm giác giống như sẽ bao giờ gặp Tiểu Bảo nữa.

Cậu bé buồn bã, ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng nữa, bà nội hốc hác .

Vất vả lắm mới đợi đến khi học trở , từ sáng sớm vội vàng thức dậy, chính là hy vọng thể nhanh nhanh đến trường chơi với Tiểu Bảo.

Hôm nay, cần bà nội gọi, tự thức dậy.

Bà nội còn trưởng thành .

Thiết Trụ mang tâm tình nặng nề tới trường học, ngờ tới cổng trưởng thấy Tiểu Bảo.

Cậu bé vô cùng vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chạy tới chào hỏi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thấy bé thì vẫn bình tĩnh, hề bởi vì mấy ngày xa cách gặp một chút vui mừng nào.

Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa Tiểu Bảo và Thiết Trụ.

"Tiểu Bảo, nhớ ."

Tiểu Bảo: “ nhớ .”

Thiết Trụ: “Cậu cần ngượng ngùng .”

Tiểu Bảo mím môi, gì, suy nghĩ một lúc mở cặp , lấy bánh gạo từ trong cặp , lấy một miếng nhỏ đưa cho Thiết Trụ.

“Cho .”

Thiết Trụ cảm động nước mắt rưng rưng: "Tiểu Bảo, còn đặc biệt chuẩn cái cho ? Cậu thật là bụng!"

Tiểu Bảo: “Là cho.”

Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên tới, thấy Tiểu Bảo đưa bánh gạo cho Thiết Trụ thì nuốt nước bọt một cái.

"Anh ơi, tại Tiểu Bảo cho chúng chia cho Thiết Trụ?" 

 

------

Mn bấm nhà tui tìm các phần khác nhé

Loading...