“Ừm.”
Ta mỉm :
"Hoàng thượng cho bắt đầu học bút phê tấu chương .”
Đoan Ninh đầy ẩn ý:
“Tiếng tăm lập Thái tử rộ lên …”
Sắc mặt đổi: “Thừa Diệp còn nhỏ, cần vội.”
“Ngươi mà.”
Đoan Ninh lắc đầu:
"Đổi là khác, sớm sốt sắng đưa con lên . Vậy mà ngươi cứ thản nhiên thế.”
Không thản nhiên, mà là thấu hiểu.
Kiếp thấu trò chơi quyền lực, kiếp sớm thông suốt. Ngai vàng chắc là phúc, bình an mới là chân lý.
“Phải .”
Đoan Ninh bất chợt hạ thấp giọng:
"Uyển phi thai ?”
Ta gật đầu: “Hai tháng . Thái y Chu thai tượng định.”
“Tốt quá.”
Trong mắt Đoan Ninh thoáng lướt qua một tia ngưỡng mộ, thản nhiên:
“Bản cung phúc, chẳng đứa con nào của riêng . nay Thành Khánh và An Ninh, cũng đủ mãn nguyện .”
Thành Khánh và An Ninh là tên cặp song sinh của Yến Thư.
Yến Thư cảm kích sự che chở của và Hoàng hậu, nên chủ động xin để hoàng tử Thành Khánh nhận danh nghĩa con của Đoan Ninh, cho một con cái như nàng chỗ nương tựa.
Còn công chúa nhỏ An Ninh thì Yến Thư tự nuôi dưỡng.
“Tỷ đối với bọn trẻ như con ruột, đó là phúc khí của chúng.”
Ta chân thành .
Đoan Ninh vỗ nhẹ tay : “Giữa tỷ với , đừng những lời đó.”
Tỷ … Phải , giờ đây chúng thực sự là tỷ .
Oán hận kiếp , sớm theo gió bay xa.
“Mẫu hậu! Quý phi nương nương!”
Tiểu An Ninh nhảy nhót chạy tới, tay giơ cao một đóa hoa hái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-nuong-nuong-mac-ke-roi/25.html.]
"Tặng hai !”
O Mai d.a.o Muoi
Đoan Ninh vui vẻ bế con bé lên:
“An Ninh ngoan quá!”
Ta cảnh , lòng dâng đầy ấm áp.
An Ninh của kiếp từng chào đời, mà kiếp trở thành tiểu công chúa khiến ai ai cũng yêu mến.
Vận mệnh đổi thật là kỳ diệu.
Mùa thu năm Khang Nguyên thứ mười lăm, Hoàng đế lâm bệnh nặng.
Hôm đến Cần Chính điện thỉnh an, Hoàng thượng tựa giường, sắc mặt xám xịt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.
“Quý phi đến .”
Người vẫy tay yếu ớt: "Ngồi .”
Ta hành lễ, xuống chiếc ghế chỉ định:
“Hoàng thượng hôm nay trông vẻ đỡ hơn hôm qua.”
“Thân thể của trẫm, trẫm rõ nhất.”
Hoàng thượng ho hai tiếng: "Thời gian còn nhiều.”
Ta im lặng gì.
Kiếp Hoàng thượng cũng bệnh nặng thời điểm , chỉ là khi phế lãnh cung, còn cơ hội gặp nữa.
“Niệm Khanh.”
Người đột nhiên gọi tên tự của :
"Trẫm luôn hỏi nàng một điều.”
“Hoàng thượng xin cứ hỏi.”
“Bao năm qua, vì nàng từng tranh sủng?”
Hoàng thượng thẳng mắt :
"Trẫm từng thấy nhiều nữ nhân dùng đủ thủ đoạn để sủng ái, chỉ riêng nàng… luôn thản nhiên. Tại ?”
Ta ngờ hỏi điều đó. Trầm ngâm một lát, nhẹ giọng đáp:
“Thần cho rằng, ái tình của đế vương như hoa trong gương, trăng đáy nước, cưỡng cầu chẳng . Chi bằng giữ lấy bản tâm, sống tự tại một chút.”
Hoàng thượng khổ, thở dài:
“Thừa Diệp… trẫm hài lòng. Nó nhân hậu, thông minh, nhất định sẽ là một minh quân.”