Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ông Chủ Bị Đụng Xe - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-10 04:51:00
Lượt xem: 4,171

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

07

 

Được thôi.

 

Nhận quà của Lâm Phi Phi bao lâu nay rồi.

 

Bạn nữ đi dự tiệc thôi mà, đi thì đi, cũng coi như chẳng phải là làm không công.

 

Tôi chấp nhận.

 

Nhưng mà, tình huống hiện tại là sao đây?

 

Tôi đứng ngoài phòng bệnh, cách một cánh cửa đối đầu với Cố Sâm đang ở bên trong, có vẻ như tôi mà đi thì anh ta cũng sẽ theo tôi luôn.

 

“Cố tổng, bác sĩ nói anh cần phải ở lại bệnh viện theo dõi hai mươi bốn tiếng.”

 

Cố Sâm gật đầu mạnh: “Biết rồi.”

 

Tôi lại nói tiếp.

 

“Bác sĩ còn dặn anh phải hạn chế vận động, nên nằm nghỉ nhiều hơn.”

 

Cố Sâm lại gật đầu mạnh lần nữa: “Cũng biết luôn rồi.”

 

Hỏi gì đáp nấy, thái độ thì tốt không chê được, nhưng lại chẳng chịu nhúc nhích.

 

Tôi hít sâu một hơi, định nói thêm thì mùi hương thanh lạnh của gỗ thông bất ngờ bao phủ lấy tôi, mang theo cảm giác đầy áp lực.

 

Cố Sâm dang tay ôm lấy tôi.

 

Lần này, tôi đứng, anh cũng đứng.

 

Hơi thở nóng ẩm kèm theo giọng nói của anh phả lướt bên tai tôi.

 

“Cái bệnh viện c.h.ế.t tiệt này, phòng đơn mà lại chỉ có một cái giường.”

 

Vậy anh nghĩ xem, tại sao gọi là phòng đơn?

 

“Anh biết em chắc chắn rất muốn ở lại đây với anh, nhưng tiếc là điều kiện không cho phép.”

 

Không, tôi thật sự không muốn.

 

“An Ninh, em thơm quá.”

 

Lời lẩm bẩm trong lòng tôi nghẹn lại, tim đột nhiên đập loạn, mất hết quy luật.

 

Tôi cứng đờ cả người, hoàn toàn không biết phải làm gì.

 

May mà Cố Sâm kịp thời buông ra.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh treo một nụ cười, lùi về lại chỗ cũ.

 

“Bảo tài xế của anh đưa em về.”

 

“Về đến nhà thì nhớ nhắn cho anh.”

 

Trong lúc hoảng loạn, không biết lấy đâu ra can đảm, tôi giơ tay chỉ vào giường, ra lệnh.

 

“Anh, anh mau nằm xuống lại cho em!”

 

Cố Sâm lập tức quay người, động tác gọn gàng ngồi xuống giường.

 

Anh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt không những không giảm đi ý cười mà còn đậm hơn.

 

“An Ninh của anh đáng yêu quá, còn biết đỏ mặt nữa!”

 

08

 

Tối hôm đó về nhà.

 

Tôi phải tắm một cái mới có thể bình tĩnh lại, rồi trong lúc đang nghĩ xem trí nhớ của Cố Sâm bao giờ mới hồi phục thì ngủ quên mất.

 

Tập đoàn Cố thị là một trong những doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố A.

 

Thiếu Cố Sâm một ngày, vậy mà mọi việc vẫn chạy vù vù.

 

Tôi bận túi bụi, đến tận trưa mới có thời gian nhìn điện thoại.

 

Sáng sớm Cố Sâm có nhắn tin cho tôi, hỏi tôi dậy chưa.

 

Lúc đó tôi đang vội chấm công, vội vã trả lời một câu.

 

Tôi đã chuẩn bị tâm lý rằng anh sẽ còn nhắn thêm, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này.

 

Trung bình cứ nửa tiếng lại một tin nhắn.

 

“An Ninh.”

 

“An Ninh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-ong-chu-bi-dung-xe/4.html.]

……

 

Toàn bộ phía trước chỉ là gọi tên tôi, cho đến tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây vài phút.

 

“Anh rất nhớ em.”

 

Mặt tôi bỗng nóng ran mà chẳng rõ lý do.

 

Tôi ho nhẹ một tiếng trong văn phòng vắng tanh, rồi nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi đi hai dòng.

 

“Sáng nay bận quá.”

 

“Anh ăn trưa chưa?”

 

Sau khi gửi xong, tôi ngẩn người mất hai giây, mới sực tỉnh.

 

Những lời ngoài phạm vi công việc thế này mà tôi lại trả lời một cách quá tự nhiên rồi.

 

Vừa định gõ thêm mấy chữ, thì một tin nhắn nhảy ra.

 

“Anh đang ở dưới công ty.”

 

“Có thể lên tìm em không?”

 

Ừm... tổng tài đang hỏi thư ký riêng của mình rằng, anh có thể lên tòa nhà của chính mình, vào văn phòng của chính mình hay không.

 

Tôi gõ chữ trong trạng thái tê liệt.

 

“Chắc là... được.”

 

Không lâu sau, Cố Sâm xách hai hộp giữ nhiệt lon ton đi vào.

 

Tôi gõ gõ vào chiếc bàn nhỏ mình đang ngồi, ra hiệu cho anh nhìn sang, sau đó dò hỏi.

 

“Anh nhớ ra gì chưa?”

 

Cố Sâm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lập tức tỏ ra như vừa ngộ ra chân lý.

 

“Quả nhiên anh rất thích em, đến cả làm việc cũng phải để em ở bên cạnh.”

 

Tôi: “…”

 

“Thôi được rồi, ăn cơm đi.”

 

Có tiền lệ từ vụ gỡ xương cá hôm qua, hôm nay dưới sự chăm sóc ân cần của Cố Sâm – bóc tôm, gắp đồ ăn – tôi ăn càng thấy yên tâm hơn.

 

Ăn xong, gần như cùng lúc.

 

Cả hai chúng tôi cùng buông đũa, đứng dậy.

 

Với chút bối rối muộn màng, tôi nhanh nhẹn chặn bàn tay anh đang với về phía bàn ăn:

“Để em dọn cho.”

 

Cố Sâm không từ chối.

 

Anh mỉm cười đồng ý, rồi bước về phía cửa.

 

Sắp quay lại bệnh viện rồi sao?

 

Nhanh vậy à?

 

Tôi vừa rút lại ánh mắt, còn đang phân vân có nên quay đầu hỏi thêm vài câu hay không, thì chợt nghe thấy một tiếng “cạch” giòn tan.

 

Tay đang dọn hộp giữ nhiệt khựng lại, cả tim tôi cũng theo đó giật thót.

 

Đây là...

 

Tiếng khóa trái cửa văn phòng.

 

09

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Không thể nào.

 

Không ngờ anh lại là kiểu tổng tài như vậy đấy, Cố Sâm.

 

Con người không thể... ít nhất cũng không nên…

 

Ở văn phòng ban ngày ban mặt làm mấy chuyện đó!

 

Tôi cố sức lắc đầu, cố kiềm chế nhiệt độ đang không ngừng dâng lên trên mặt, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

 

Giả làm bạn gái thì đụng chạm một chút còn tạm chấp nhận được, nhưng mấy chuyện không thể miêu tả hơn nữa, tuyệt đối không được!

 

Nếu Cố Sâm dám lại gần, tôi sẽ tóm lấy ngón út của anh, bẻ mạnh ra sau, nhân lúc anh đau, cúi người ôm lấy cánh tay anh, nhất định phải tặng anh một cú quật vai đẹp mắt!

 

Tuy nhiên.

 

Tiếng bước chân không hề tiến lại gần tôi.

 

Cố Sâm hình như đi về phía ghế sofa.

Loading...