Tôi bị hôn đến mềm nhũn cả người, thở không ra hơi.
Bàn tay vốn đang đẩy hắn ra cũng dần dần buông thõng xuống, trông chẳng khác nào đang hùa theo hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, trong cầu thang như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Âm thanh mập mờ kèm theo tiếng quần áo cọ xát…
“Đây là trừng phạt.”
Cuối cùng người đàn ông cũng chịu dừng lại.
Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở dồn dập gấp gáp.
Tôi ngấn lệ ngẩng đầu lên: “Đều tại anh... hức hức... Cha tôi không cần tôi nữa rồi.”
Ôn Thời Tứ đưa tay xoa khóe miệng tôi: “Ừ, tại anh.”
“Không sao, có anh cần em là được rồi.”
Nghe thấy câu này, tôi lập tức tỉnh táo lại.
“Anh... Sao anh lại hôn tôi?”
Tôi liều mạng giãy giụa, cố gắng m uốn lùi về phía sau.
“Tôi biết mắt anh khỏi lâu rồi! Anh gạt tôi!”
“A, em phát hiện ra rồi.” Ôn Thời Tứ liếc nhìn tôi, không hề ngạc nhiên.
“Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt! Dáng vẻ tôi mặc mỗi nội y cũng bị anh nhìn thấy hết rồi...”
“Thì sao?” Ôn Thời Tứ đứng thẳng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ cả người tôi: “Chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Nhưng tôi không thích anh!”
“Không sao, rồi em sẽ thích anh thôi.” Ôn Thời Tứ tiến đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, bóp cằm tôi.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như hồ nước.
Cứu mạng!
Anh không thèm giả vờ nữa luôn à!
Ôn Thời Tứ cởi cà vạt trên cổ áo ra, quấn từng vòng từng vòng lên cổ tay tôi.
Sau đó bế thốc tôi lên.
“Ngoan, chúng ta về nhà.”
“Chờ chút!”
Tôi thấy không thoát được, dứt khoát thả lỏng, mặc hắn bế: “Còn có chú chó nhỏ!”
“Đã bị vệ sĩ đưa về từ lâu rồi.”
“Ồ...”
Tôi được bế lên xe.
“Cái kia... Tôi có thể ngồi bên cạnh được không?”
Tôi lịch sự lên tiếng.
Vì cho đến tận bây giờ, dù đã lên xe rồi, tôi vẫn bị Ôn Thời Tứ ôm chặt trong lòng!
Chết tiệt!
Toàn thân trên dưới đều bị hơi thở của Ôn Thời Tứ bao bọc lấy.
Ai mà chịu nổi!
“Không được.”
Ôn Thời Tứ cúi đầu, vuốt ve mái tóc bên má tôi.
Môi hắn từ từ hạ xuống, dường như lại muốn hôn tôi.
Tôi lập tức quay ngoắt đầu đi: “Tôi chỉ bán nghệ không bán thân! Anh đừng hòng!”
“A, tiếc thật.”
Giọng điệu của Ôn Thời Tứ có chút hụt hẫng.
Nhưng lại không hôn tôi nữa thật.
Tôi thử nghe ngóng.
A.
Sao tôi không nghe được tiếng lòng của hắn nữa rồi?
Sao lúc được lúc không thế?
Rốt cuộc người này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-doi-tuong-lien-hon-mu/chuong-4.html.]
Đang nghĩ ngợi lung tung, xe đã chạy tới Ôn gia.
“Sau này đừng chạy lung tung nữa.”
Ôn Thời Tứ dừng lại một chút: “Cha em...”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Đừng nhắc đến ông ấy!” Nghĩ thôi đã bực bội.
“Tôi còn là con gái ruột của ông ấy sao? Từ sau khi mẹ mất, ông ấy đúng là không còn lương tâm nữa! Còn bán tôi cho anh!”
Ta càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng òa khóc.
“Tôi còn phải giành đồ ăn với chó...”
Ôn Thời Tứ im lặng một hồi, tựa như hắn có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời, chỉ ôm tôi vào trong ngực:
“Không sao, sau này em có thể dựa vào anh.”
Dựa vào anh?
Còn không bằng dựa vào cún con của mình.
Ít nhất cún con cũng không biến thái như vậy.
Ta âm thầm oán giận.
Xem ra không trốn thoát được rồi.
Nhưng so với làm bồi bàn ở quán bar hay là lang thang trên đường phố, chi bằng ngoan ngoãn ở nhà họ Ôn, ít nhất còn có cái ăn cái uống!
Ta nghĩ thông suốt rồi.
Anh muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn đi.
Không thể không nói, được hắn ôm cũng rất thoải mái.
Chỉ chốc lát sau tôi đã ngủ thiếp đi.
…
Kể ra kỹ năng hôn của người này thật sự rất tốt, hôn hôn một hồi, hắn vốn đang ngồi trên ghế sofa, trực tiếp thuận tay ôm lấy eo tôi, để tôi ngồi dạng chân trên eo hắn, tay ôm lấy cổ của hắn.
Được thôi, phục vụ có thể tính là chu đáo.
Tạm thời không trốn nữa.
Ban đêm, tôi đang ngủ bỗng lại thấy nóng.
Giật mình thức giấc, phát hiện điều hòa phòng ngủ chính bị hỏng rồi.
Thôi vậy, ngủ dưới đất! Sàn nhà mát mẻ hơn!
Mười giây sau, eo tôi đau không tả nổi, trực tiếp ngồi dậy.
Không thể chịu được nữa!
Tôi đẩy cửa phòng khách ra, hơi mát lạnh ùa vào mặt.
“A, thật thoải mái.”
“Khương Khương?” Người đàn ông trên giường thức dậy, mò mẫm bật đèn ngủ đầu giường: “Sao vậy?”
“À, hôm nay em xem điện thoại thấy bảo phong thủy phòng ngủ chính không tốt, chúng ta đổi phòng đi, anh qua phòng ngủ chính!”
Không cho hắn có thời gian phản kháng, tôi trực tiếp đẩy Ôn Thời Tứ ra khỏi cửa phòng, sau đó khóa cửa lại.
Ha ha, điều hòa là của ta!
Vui chưa được hai giây, cửa đã rung rung.
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ rồi xoay xoay.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị mở ra.
Một bóng người chậm rãi đi đến bên giường: “Khương Khương?”
“A? Sao vậy?” Ta vùi đầu vào chăn, biết rõ còn cố hỏi: “Em buồn ngủ rồi, đừng nghịch nữa, mau về ngủ đi.”
Giây tiếp theo, giường từ từ lún xuống.
Tôi bị hắn ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
“Cút ngay!”
Tôi dùng sức giãy giụa.
Sao có thể chứ!
Tôi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ!
Sao có thể ngủ cùng đàn ông!
Đây là giới hạn cuối cùng của tôi!
Nhưng chờ chút, hình như cũng khá thoải mái.