SAU KHI CHỦ MẪU HẦU PHỦ ĐÌNH CÔNG - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-17 14:32:39
Lượt xem: 234

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lăng Diệp lo lắng hỏi:

 

“Tiểu thư, phu nhân… liệu ?”

 

“Yên tâm.”

 

Ta khẽ đáp: “Mẫu sẽ .”

 

4

 

Quả nhiên, tối hôm khi đến thăm mẫu , liền thấy bà đang ung dung bên cửa sổ sách, bàn bày vài món điểm tâm tinh xảo cùng một ấm nóng, chẳng chút nào giống dáng vẻ cấm túc.

 

“Đến ?”

 

Mẫu ngẩng đầu, chỉ

 

“Nếm thử Long Tỉnh , mới mang đến đấy.”

 

Ta đón lấy chén : “Mẫu , tức giận ?”

 

Mẫu khẽ

 

“Tức giận? Ta còn mừng chẳng kịp chứ.”

 

Bà chỉ tay về góc tường, nơi mấy cái rương thu dọn gọn gàng: 

 

lúc nhân cơ hội , đem những việc cần xử lý giải quyết cho xong.”

 

Lúc mới nhận trong phòng mẫu vơi nhiều đồ đạc. 

 

Những quyển sách bà trân quý, những vật dụng thường ngày, tất cả đều biến mất.

 

“Mẫu , đây là…”

 

Mẫu dậy, từ bàn lấy một chiếc hộp gỗ.

 

“Đây là khế đất của bốn hiệu lụa ở phía nam thành, hai cửa hàng gạo, còn cả giấy tờ sở hữu vườn ở phía tây thành…”

 

Ánh mắt dõi theo tay bà, từng tờ khế đất đều dấu ấn đỏ son rực rỡ.

 

Bao năm nay, chính nhờ những tờ giấy mỏng mà Vĩnh Xương hầu phủ mới thể duy trì vẻ huy hoàng bên ngoài.

 

“Mẫu , cho con xem những thứ gì?”

 

Mẫu từ đáy hộp lấy một con ấn bạch ngọc ấm mượt: 

 

“Cầm lấy. Dựa con ấn , mười hai thương hiệu ở Giang Nam đều sẽ con sai khiến.”

 

Con ấn trong tay mang ấm, mà lòng nặng trĩu như nghìn cân.

 

Đây là con dấu riêng mà mẫu bao giờ rời khỏi , ngay cả phụ cũng từng chạm đến.

 

“Người đây là ?” 

 

Giọng run rẩy.

 

“Chiêu nhi, mẫu vốn ở nơi .”

 

Mẫu bắt đầu kể

 

“Hai mươi bốn năm , một đêm mưa, mở mắt thì ở chốn .”

 

Ta sững sờ.

 

Lời của mẫu thật hoang đường, nhưng vẻ nghiêm túc trong giọng khiến chẳng thể tin.

 

“Năm đó phủ hầu , con cũng từng trong phủ .”

 

Mẫu tiếp: “Trong khố phòng đủ bạc để duy trì chi tiêu ba tháng, điền trang liên tiếp mất mùa…”

 

Những điều đều .

 

Lão bộc trong phủ vẫn thường bàn tán, rằng sự phú quý hiện nay đều là do mẫu gầy dựng nên.

 

“Ta dùng vài… phương pháp đặc biệt.”

 

Mẫu mỉm

 

“Những cách vượt khỏi nhận thức của thời đại .”

 

“Ban đầu cũng hoang mang:” 

 

Bà khẽ thở dài: “ thành nhiệm vụ.”

 

“Nhiệm vụ?”

 

“Đưa Vĩnh Xương hầu phủ khôi phục huy hoàng, cũng là phí đường để trở về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-chu-mau-hau-phu-dinh-cong/3.html.]

 

Ánh mắt mẫu xa xăm: 

 

“Sau đó, vì phụ con, chọn ở …”

 

Tiếng trống canh xa xa vang lên, như kéo bà trở về hiện tại.

 

“Chiêu nhi, giờ những thứ đều giao cho con.”

 

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh: 

 

“Người định ?”

 

“Về nhà…”

 

Mẫu ánh trăng ngoài cửa sổ: 

 

“Về nơi vốn nên ở đó.”

 

“Thế còn phụ …”

 

“Ông ư?”

 

Mẫu khẽ , đầu tiên thấy gương mặt bà nụ giễu cợt đến thế: 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Rồi nhanh thôi, ông sẽ , phú quý của phủ Vĩnh Xương bao giờ là từ trời rơi xuống.”

 

lấy một chiếc chìa khóa đồng tinh xảo: 

 

“Đây là chìa khóa kho loại Giáp của ngân trang Thông Hội, trong đó đủ vàng bạc để con tiêu xài ba đời.”

 

“Mẫu !”

 

Ta nhào lòng bà: “Hãy đưa con cùng !”

 

Bàn tay mẫu nhẹ nhàng vuốt tóc

 

“Đứa ngốc, con còn con đường của riêng .”

 

5

 

Trời hửng sáng, bàn trang điểm, Lăng Diệp đang dùng lược ngọc chải tóc cho .

 

“Tiểu thư tối qua ngủ ngon ?” 

 

Nàng khẽ hỏi.

 

Ta bầu trời ngoài cửa sổ đang dần sáng lên, đáp.

 

Mẫu rời ba ngày, mà trong phủ chẳng ai nhận thấy điều gì khác lạ.

 

“Đi thôi, đến giờ sang thỉnh an tổ mẫu .”

 

Vừa bước khỏi sân, liền từ phía xa vọng tiếng khanh khách.

 

Tô di nương mặc một bộ áo váy màu hạnh đỏ mới tinh, đang khoác tay phụ về phía .

 

Ánh mặt trời chiếu lên chuỗi trâm bộ diêu vàng bên tóc nàng , chói đến mức khiến nheo mắt.

 

“Ơ kìa, chẳng là Tam tiểu thư ?”

 

Tô di nương buông tay phụ , cúi hành lễ với .

 

Hôm nay nàng búi kiểu tóc linh xà đang thịnh hành, tóc còn cài vài đóa hoa nhài tươi, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

 

“Thiếp đang phiền lòng, chẳng nên chuẩn lễ mừng thọ của lão phu nhân cho chu .”

 

Nhìn dáng vẻ bộ tịch của nàng , dày như cuộn lên từng đợt.

 

Phụ dịu dàng vỗ tay nàng , vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: 

 

“Nàng , hiểu lễ nghi quá . Những việc quản sự lo liệu.”

 

Tô di nương khẽ che môi

 

“Hầu gia đùa . Thiếp mới cửa, chỉ sợ sai điều chi, khiến Hầu phủ mất mặt.”

 

Nàng liếc mắt phụ , giọng hạ thấp: 

 

“Nói mới nhớ, phu nhân mấy hôm nay đều tiếp khách, chẳng thể chỗ nào khó chịu chăng? Thiếp qua thỉnh an dâng , e quấy nhiễu sự thanh tĩnh của phu nhân…”

 

Sắc mặt phụ lập tức trầm xuống: 

 

“Đừng bận tâm đến nàng . Bao năm nay quá dung túng, giờ càng chẳng điều.”

 

“Chiêu nhi.”

 

Loading...