Lời răn dạy của y truyền đến bên tai: "Ngươi quên  là ai  ? Ngươi xuất  từ hầu phủ, cho dù gặp biến cố thì cũng nên  chút khí phách chứ! Gia đình ngươi nuôi ngươi lớn trong sự nâng niu, chiều chuộng là để ngươi tự nguyện hạ   cầu xin để    cho   ?”
 
Ta  Dương Chí  cho  hổ  chịu nổi,  t.h.ả.m thiết đến mức mất kiểm soát: “ lúc đó, con quá đói."  Đồng thời,   tủi  vô cùng. Y dựa   mà đ.á.n.h , đừng    vẻ  là trưởng bối của . Thế mà  đó, y còn   bằng ánh mắt lưu manh đó,  y  tự chọc mù mắt  ? Hơn nữa, khi  hèn mọn cầu xin y thu nhận ,  y  bảo   khí phách một chút ? Nếu  thể sống một cách  khí phách thì ai    thấp hèn?
 
Việc đ.á.n.h m.ô.n.g bỗng dừng .
 
Không đ.á.n.h nữa ? Ta lau nước mắt,   thút thít  trừng mắt với Dương Chí.
 
Sắc mặt y cũng xanh mét, trông  khó coi: "Ta   để ngươi c.h.ế.t đói, ngươi sợ cái gì?"
 
Nói , y  bỏ  trong giận dỗi.
 
Ta cố nhịn cơn đau ở mông, bước  một cách khập khiễng, đầu óc mụ mị,   bản  về đến lều bằng cách nào, cũng  kịp nghĩ kỹ về ý nghĩa của câu cuối cùng mà y  là gì.
 
Thế nhưng  chuyện ,   sợ Dương Chí, cố gắng trốn tránh y, cũng  dám  thẳng  y. Ai  Dương Chí  nổi cơn điên gì mà vô cớ giáo huấn .
 
Có lẽ là phát hiện  rằng  trốn tránh  nên sắc mặt y càng lúc càng khó coi, cứ tái mét, trông hung dữ c.h.ế.t  . Thế nhưng tình hình cũng  tin : đó là chúng    khỏi cánh đồng hoang vu,  một bóng  đó.
 
Theo như thỏa thuận, Dương Chí  tìm cách trả tiền .
 
Y triệu tập   ,  rõ rằng bây giờ   khỏi vùng hoang vu, tình hình tương đối an  , rằng  tiếp về phía  là thành lũy, là thị trấn, ai  rời  thì  thể rời .
 
Ban đầu, vì sĩ diện nên   còn đôi chút khách khí, nhưng rốt cuộc là vẫn  chống   bản tính ích kỷ, đến đêm thì  ngừng   rời . Những  đầu tiên là mấy cô gái trong lều,  đó là tất cả nha dịch, cuối cùng, thậm chí còn  hai ba binh lính. Bọn họ còn tìm cớ, rằng cấp   bọn họ về quê cũ, nhưng bọn họ    cùng đường với Dương Chí.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-8.html.]
Đào Hồng mắng: "Những kẻ  là cái thá gì? Khi ở chỗ hoang vu đó, cái ăn cái uống đều  tính  túi tiền của Dương đại nhân, giờ  trả tiền  thì bọn họ  phủi đ.í.t bỏ !"
 
Đối với chuyện , ngay cả  cũng  tức giận, còn Dương Chí thì chỉ  những  rời  một cách thờ ơ,  đó  cùng những   ở  suy nghĩ cách kiếm tiền. Trong  bọn họ, đa  là   chữ, đương nhiên trong đó bao gồm cả Dương Chí, tất cả đều   học  mấy ngày. 
Do đó, bọn họ     nhiều việc: bọn họ vẫn là quan binh, triều đình  quy định rằng bọn họ  thể  võ sĩ cho tư gia nên càng  thể  sát thủ. Nghề bảo tiêu cũng   , bởi vì ý của Dương Chí là cứ  thẳng về phía  thì  thể  . Không thể   thì ai dám tin để cho áp tiêu? Lỡ như tiêu sư bỏ trốn thì ?
Anan
 
Không tiền,  thế,   hậu thuẫn,   dễ mà kiếm tiền.
 
Sau đó, nhóm Dương Chí giúp   vác bao tải ở bến tàu. Y khỏe mạnh,  sức bằng ba  cộng . Sau ba ngày, cả bọn chỉ kiếm  hai lạng rưỡi, riêng Dương Chí  kiếm  một lạng rưỡi. Thực  như  là  giỏi , nhưng vẫn còn lâu mới đủ để trả nợ lương thảo. Thế là tất cả   đều quyết định  ngoài  việc, ai  vác  bao thì   tạp vụ ở quán ăn, Đào Hồng kéo   rửa bát cho  , khi chúng  đang   đường thì  Dương Chí chặn .
 
Dương Chí  với Đào Hồng: "Ngươi và những  khác  rửa bát thuê, còn Minh Nhã thì đừng ."
 
"Vì ?" Đào Hồng  hiểu.
 
Dương Chí  một cách lạnh lùng, vô tình: "Con bé sẽ  vỡ bát đĩa của  , tiền công của các ngươi còn  đủ để đền."
 
Với câu ,  cúi đầu,  dám phản bác.
 
Đào Hồng   với vẻ đồng tình  .
 
Dương Chí   , thoa lên mặt  một lớp tro bụi, dặn  giả ăn mày cho giống một chút, đợi bọn họ trở về.
 
Chẳng lẽ là y    ăn xin ?Trong trạng thái ủ rũ,  cầm một cái bát vỡ  tìm một góc tường mà dựa . Ánh Mặt Trời chiếu rọi khiến   lười biếng vô cùng, khắp  thì ngứa ngáy khó chịu. Ta đoán   chấy . Ta gãi trái gãi , khó chịu đến mức mặt mũi ủ rũ, trông  càng giống ăn mày hơn. Người qua đường  ném đồng xu  bát của  thật. Ta thấy  phấn chấn,   việc gì  bèn lắc đầu nguây nguẩy  từng tờ thông cáo mà triều đình dán  tường. Lợi ích của việc  chữ là ở đây: cho dù  ăn mày thì cũng   là loại ăn mày ngu ngốc chỉ  phơi nắng, bắt chấy.
 
Tối đến, chúng  tập hợp ở ngôi miếu đổ nát  đếm tiền,  tiền mà  kiếm  khi  ăn mày là nhiều nhất. Có  bất bình rằng họ  việc vất vả  c.h.ế.t cũng  kiếm  nhiều bằng   gãi mà kiếm tiền,   đề nghị là chi bằng chúng  cùng   ăn mày, đề nghị   Dương Chí mắng cho một trận té tát.