Lương thảo đầy đủ,   đều vui mừng.
 
Buổi tối,   quây quần bên , ăn uống trong vui vẻ; ban ngày thì dốc hết sức lực để  đường, dường như tất cả  còn cảm thấy cánh đồng hoang vu tuyệt vọng và đáng sợ như  nữa. 
 
Ta cũng trở nên tự mãn hơn, ngoại trừ Dương Chí  mấy để ý đến , những  khác đều trở nên  thiện với . Ngay cả về vị trí lều của , các nàng cũng nhiệt tình để  chuyển  giữa.
Anan
 
Bởi vì   rằng ở rìa lều mà bất cẩn thì sẽ  rắn, chuột chui  nên  đây, các nàng  cố tình đẩy   rìa, để  chịu khổ.  lạ ,  đó, khi ở rìa lều thì   từng gặp rắn, chuột  nào, nhưng từ khi   giữa, mỗi tối đều   ở rìa lều la hét: “Rắn, rắn, rắn, á á á!”
 
Ngoài sự kinh hoàng do rắn, chuột, cũng    kéo  lúc nửa đêm. Người đó chính là Phương Phương -   tỏ vẻ săn đón Đoàn Đại công tử  đó. Mỗi   tên binh lính mặt rỗ kéo  lúc nửa đêm,  sáng sớm, nàng   loạng choạng chạy về, mặt mày tái mét. Ngày qua ngày, nàng  gầy trơ xương.
 
Đào Hồng  rằng nàng  từng xem  thể của Phương Phương, thấy lưng và bụng  vết bầm tím, n.g.ự.c  cắn, để   vết răng rướm máu.
 
Trong lều,   khuyên Phương Phương  tố cáo với Dương đại nhân, nàng   sức lắc đầu. Phương Phương  rằng tên binh lính mặt rỗ từng cứu Dương Chí  chiến trường,  tình nghĩa  sinh  tử với y. Hơn nữa, trong chuyện của Phương Phương và tên lính mặt rỗ đó, ngay từ đầu, nàng  là  chủ động bám lấy tên đó. Phương Phương tự  ngoài  xác  , chẳng  gì hữu dụng. Nàng  lẩm bẩm: "Muốn sống sót mà  khó khăn đến ?"
 
Đào Hồng thở dài, thì thầm với : "Cứ thế  thì nàng  sẽ c.h.ế.t sớm mất."
 
Ta   gì, trong  đưa lương thảo tiếp theo đến,  cho họ nhắn một câu với Đoàn Đại công tử:  nhờ Đại công tử đưa Phương Phương  ngoài, bất kể là  nha    thất thì đó đều là  phận của nàng . Ta cũng hỏi Đào Hồng về chuyện , cứ nghĩ chắc rằng nàng  cũng  . Nào ngờ, nàng  , từ chối: "Kiếp    hầu đủ , dù cho   tiểu  thì  cũng chẳng ham. Ta chỉ  sống một cách đàng hoàng, tử tế đúng nghĩa một con ."
 
Quả thật là theo một cách  nào đó thì  hầu và tiểu   thể  xem là .
 
"Bây giờ  sợ c.h.ế.t đói, c.h.ế.t khát nữa , chúng  nhất định sẽ   khỏi cánh đồng hoang, cuộc sống  hy vọng!"
 
Sự lạc quan của Đào Hồng cũng lây sang .
 
Trước khi , Phương Phương  quỳ lạy  một cách long trọng, đầu nàng  đập xuống đất khiến tiếng kêu cộc cộc vang lên.
 
"Hãy sống cho tử tế, đừng  chuyện gian ác nữa." Giọng điệu của  ngày càng giống phụ .
 
Nàng   sức gật đầu,   thành tiếng.
 
Chuyện thả Phương Phương  dĩ nhiên tương đương với việc đắc tội với tên binh lính mặt rỗ. Hắn    bằng ánh mắt tàn nhẫn như rắn độc. Bị  khác  chằm chằm như , quả thật là khó mà thấy an lòng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-7.html.]
Ta tìm một cơ hội khi Dương Chí  mặt, đến tìm tên binh lính mặt rỗ.
 
"Nếu ngươi còn hận  thì xin hãy tự vượt qua. Bởi vì   ơn với ngươi, về chuyện lương thực  đường, ngươi còn  dựa  , ngươi nghĩ ?"
 
Tên binh lính mặt rỗ nghiến răng ken két. Hắn   Dương Chí    ,  lẽ trong lòng   g.i.ế.c c.h.ế.t  ngay lập tức. Dương Chí nhướng mày,  hề quát mắng , điều   nghĩa là y  ngầm đồng ý với những gì mà  . Tên binh lính mặt rỗ hậm hực,   rời . Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng định  về lều nhưng   Dương Chí túm lấy cổ áo   kéo sang một bên.
 
"Thật  ch.ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
 
Dương Chí thấy việc cúi đầu   khiến  thấy quá mệt nên y  nhẹ nhàng nhấc tay để   lên một khúc gỗ, như  là coi như  thể  thẳng  y.
 
Ta  chấp nhặt việc y dùng thành ngữ thiếu lịch sự, nhưng cũng  mấy vui vẻ, dù  thì bây giờ, chuyện    cơm ăn là vì  nhờ  cả. Hiện tại,  là  hữu dụng nhất, mà từ nhỏ,   là một cô nương  voi đòi tiên.
 
"Bây giờ, ngài  bảo vệ con cho chu đáo thì   mới  cơm ăn." Ta  thẳng  Dương Chí, mở lời một cách nghiêm túc.
 
Khóe miệng y vô thức cong lên: "Được, ai bảo  là Tam cữu lão gia của ngươi chứ."
 
Ta: “...”
 
Vẻ mặt của Dương Chí nhanh chóng trở  với vẻ nghiêm túc: “Trước đó, ngươi    cho Đoàn Đại công tử ?"
 
Ta  ngờ rằng những lời     y  thấy. Dù  thì  cũng là   giữ thể diện nên lúc ,   khỏi đỏ mặt hồng tai,  đó thì   thẹn quá hóa giận.
 
"Thì  chứ, con   gì!"
 
"Ngươi   gì?" Dương Chí mím đôi môi mỏng,  còn chút ý  nào, sát khí hiện rõ.
 
Ta   sợ hãi, rụt cổ .
 
Sau đó, đột nhiên m.ô.n.g  đau...
 
Dương Chí vỗ một cái, suýt nữa khiến  ngã khỏi khúc gỗ, may mà gần đây,  ăn no nên mập lên một chút. Sau đó, y dùng một tay giữ chặt lấy   tiếp tục dùng bàn tay vỗ  m.ô.n.g . Đau thì  ,   bao giờ    đ.á.n.h như thế. Vì thấy   nhục nhã nên  kìm  mà rơi lệ.