Khi  chuyện với , y  vẻ  ghét bỏ và thiếu kiên nhẫn.    cảm nhận  một chút  thiết từ đó,  khỏi thầm nghĩ: di nương  lừa , Sơn Đông quả là vùng đất của lễ nghi. Xem   mối quan hệ  thích là Tam cữu lão gia , một nam nhân hung hãn, tàn ác, ngang ngược và bất quy tắc như Dương Chí  trở nên nề nếp. Ta  khỏi vui vẻ.
 
Tuy Dương Chí  cho phép  ở , nhưng   rõ,    những  cùng đường khác ưa thích. Vẫn chỉ chừng đó lương thực, chừng đó nước nhưng  thêm một kẻ ăn bám nữa là chuyện mà  ai . Muốn  ở  thật thì ắt   tác dụng gì đó. Thế nhưng   tác dụng gì chứ? Ta vắt óc suy nghĩ, nghĩ mãi cũng nghĩ  , đành  ngủ thôi. Kết quả là ngày hôm , tình trạng của    sự chuyển biến tích cực.
 
Anan
Ánh mặt trời gay gắt khiến   càng thêm khát nước, ngoài  còn cảm thấy choáng váng. Dương Chí bảo   chia thành bốn nhóm,  theo bốn hướng khác  để tìm nguồn nước, hai tên lính còn  ở  trông coi hành lý.
 
Y chỉ  : “Ngươi cũng ở .”
 
“Con cũng  .”
 
Ta  một câu như  nhưng  ai để ý. Thế là  c.ắ.n răng,  theo nhóm của Dương Chí. Đi  một hồi  lâu, Dương Chí  đầu  , mặt mày hằm hằm.
 
Có  ác ý phỉ nhổ: “Đồ vướng víu!”
 
Có  kéo Dương Chí, giục  nhanh: “Huynh mặc kệ nàng  , đến lúc khát đến ngất  thì  khéo là  thể để nàng  tự sinh tự diệt.”
 
Ta coi lời  của những kẻ  như gió thoảng bên tai, rẽ sang một hướng khác  tiếp tục .
 
Dương Chí gọi: “Ngươi   ?”
 
Ta chỉ  cồn cát cao ngất  với ý  đến đó tìm nước. Mấy  khác  thoáng qua   khẩy,  rằng    là kẻ ngốc .
 
Dương Chí liếc  họ một cái một cách lạnh lùng  sải bước tới. Y   cạn lời: “Đại tiểu thư của  ơi, ngươi đừng náo loạn nữa   ?”
 
Ta lắc đầu tỏ ý là   náo loạn,  bằng chất giọng khàn khàn: “Đằng nào cũng  tìm , chi bằng  qua đó xem .”
 
“Con khá may mắn đó.” Ta bổ sung.
 
Dương Chí cạn lời: “Từ tiểu thư hầu phủ thành phạm nhân  lưu đày, quả là ngươi khá may mắn.”
 
Mặt   ửng hồng: “Gặp   áp giải là ngài, con vẫn còn may chán.” Ngàn sai vạn sai, nhưng tâng bốc thì  bao giờ sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-4.html.]
 
Dương Chí phát  một tiếng “hừ”: “Vậy thì qua đó xem, cồn cát còn  xa, ngươi chắc chắn là    chứ? Ngất xỉu thì đừng bắt ông đây cõng đấy!”
 
Những  khác cũng  theo trong miễn cưỡng.
 
Sau khi vượt qua cồn cát, tất cả   đều sửng sốt. Phía bên  cồn cát là một ốc đảo nhỏ!
 
Sự mệt mỏi trong tất cả   đều  xua tan. Họ chạy đến reo hò, uống từng ngụm nước hồ trong vắt. Sau đó, chúng  đổ đầy nước  tất cả các túi nước  trở về.
 
Đêm đó,   dựng lều bên cạnh ốc đảo, tụ tập  ăn mừng.
 
Dương Chí bảo thím Trương mang bát cháo đầu tiên cho . Đây là một vinh dự, để chứng minh cho tất cả   thấy rằng việc tìm  nguồn nước hôm nay là công lao của .Mặc dù   lén lút bàn tán rằng  chỉ là ăn may nên mới tìm thấy nguồn nước nhưng  chung, thái độ của họ cũng  hòa nhã hơn nhiều. Ta  còn là kẻ vô dụng nữa,   thể ngẩng cao đầu. Thật tình mà ,    phấn khích, khi  xuống,   mà ngủ .
 
Nhiều  trong lều đều vắng mặt, chắc là họ  tụm năm tụm ba  mà  chuyện với  . Trước , các nàng  bắt tay với  mà bài xích ,  thèm  chuyện với .
 
“Minh tiểu thư, cô cũng  ngủ  ?” Nữ nhân  cạnh   dung mạo xinh , dáng  cao ráo và quyến rũ, giọng  của nàng  cũng  dịu dàng và dễ . Nàng  cũng là  duy nhất  từng  lời ác nghiệt với .
 
“Cảm ơn cô  tìm thấy nước, suýt nữa   nghĩ là  sẽ c.h.ế.t khát .” Nàng  , .
 
Ta cũng : “Ở đây  còn tiểu thư gì nữa, cứ gọi thẳng tên   - Minh Nhã.”
 
Nàng   rằng    họ, từng  nha  trong một gia đình quyền quý, chủ nhân ban cho cái tên là Đào Hồng. Nàng  cũng  hề né tránh chuyện của ,  rằng  vì  trèo cao nên  cấu kết với lão gia,  phu nhân phát hiện   ban cho đám hạ nhân trong viện, để họ   lăng nhục. Nàng  chịu nổi đau đớn nên c.ắ.n đứt cổ họng của một tên hạ nhân  tàn nhẫn nhất với .
 
“Vốn dĩ   c.h.é.m đầu, nhưng lão gia  là ông  niệm tình cũ, cầu xin quan phủ nên  chỉ  phán cho hình phạt lưu đày.” Nàng    : “Minh Nhã, ngươi nghĩ liệu trái tim nam nhân  niệm tình cũ thật ?”
 
Ta nhớ đến vị hôn phu Đoạn Hoằng Dật: “Có lẽ nhớ một chút, nhưng  nhiều.”
 
Nàng   hỏi   cảm thấy nàng    hổ  khi là nha  mà  leo lên giường lão gia.
 
Ta ngẫm nghĩ, nếu là  , khi còn  tiểu thư hầu phủ thì chắc chắn  sẽ ghét loại nha   an phận .  giờ đây,  cũng đang vật lộn để sống sót thì  tư cách gì mà khinh thường  khác?