Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Phải Lòng Tên Lính Thô Kệch - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:26:44
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Chí phát một tiếng “hừ” khẽ: “Ngươi cũng khá giỏi trong việc sắp xếp trật tự vai vế đó.”

 

“Không dám, dám, may nhờ trong phủ nghiêm khắc.” Tuy là tiểu thư Hầu phủ, nhưng từ nhỏ di nương cưng chiều cho hư mất, chỉ thích hưởng lạc, thích học hành, hễ học là buồn ngủ. về học vấn, mặt y, tự tin là hơn hẳn.

 

“Vậy vị nghiêm khắc của ngươi cho ngươi là thứ bậc của như , nếu ngươi bắt chuyện thì cũng nên gọi một tiếng Tam cữu lão gia, gì mà Tam thúc công, chậc!”

 

Ta chỉ thấy đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng. Vào đầu tiên trong đời khoe khoang trình độ học vấn, một tên lính thất học nhạo, thật khó để giao thiệp với y! Người đất nung còn giới hạn chịu đựng đó!

 

Ta tức giận. Cút Tam cữu lão gia ngươi !

 

Vị hôn phu Đoàn Hoằng Dật thấy chuyện với nam nhân khác nhiều, bèn sải bước tới.

 

“Ý Nhi suy nghĩ kỹ ?”

 

Ta c.ắ.n chặt răng, thốt lời từ chối: “Ngươi , về cùng ngươi.” 

 

Nếu bao giờ để ý đến thì lẽ nghiến răng đồng ý. từ nhỏ, thích Đoàn Hoằng Dật, tuyệt đối thể chấp nhận việc chia sẻ với một nữ nhân khác. Nếu thì sẽ phát điên, dù cùng c.h.ế.t thì sẽ dùng thủ đoạn, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t những nữ nhân khác của , thậm chí cả con cái của cũng buông tha. Thế nhưng giờ đây, huyết mạch của Hầu phủ chỉ còn một của . Ta sống, tư cách để phát điên.

 

Đoàn Hoằng Dật nhíu mày, sự bất đắc dĩ của toát lên chút thiếu kiên nhẫn. Hắn kéo tay và lắc qua lắc như thức tỉnh : “Ý Nhi, đừng loạn nữa ? Nếu theo về thì còn thể chứ?”

 

Ta lưu đày chứ nào hưởng phúc, thể vốn gầy gò, ốm yếu kéo như trông giống như một con diều bay phất phơ. Đoàn Hoằng Dật nhận sự khó chịu của , chỉ lo nhỏ giọng dỗ dành như thể đang dỗ một đứa trẻ lời: “Ta vẫn còn bận tâm đến chuyện , nhưng đảm bảo tuyệt đối sẽ để chịu ấm ức. Ý Nhi, trong chuyện , tin ?”

 

Ta vẫn lắc đầu một cách cố chấp. Hắn cầu xin hồi lâu càng thêm sốt ruột, bèn sa sầm mặt , lệnh hạ nhân tới với ý cưỡng ép đưa . Ta sức giãy giụa, vô cùng lo lắng, về phía Dương Chí với ánh mắt nóng bỏng, mong y thể tạm ngừng việc dọn dẹp hành lí, nhanh chóng tới cứu , thầm oán trách Dương Chí đúng là sắt đá, phí công bắt chuyện, .

 

Anan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-2.html.]

Chuyện Dương Chí khiến Đoàn Hoằng Dật với ánh mắt nghi ngờ, chất vấn: “Ý Nhi, là ai, vì bằng ánh mắt đó? Chẳng lẽ tư tình với … nên mới chịu theo !” 

 

Ánh mắt của Đoàn Hoằng Dật chợt trở nên sắc bén, càng siết chặt lấy hơn. Cổ tay đau nhói, nhưng nỗi đau thể xác đau bằng nỗi đau trong lòng. Ta đá Đoàn Hoằng Dật một cái, trong căm hận: “Nếu nhà gặp nạn, Đoàn công tử sẽ dám trách cứ như dạy dỗ hạ nhân như ?” Hóa tình cảm từ nhỏ đến lớn cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Đoàn Hoằng Dật đỏ ngầu hai mắt, sắp kiềm chế mà hành động thiếu lý trí. 

 

Dương Chí , hình cao lớn của y chắn mặt . Y cúi đầu, Đoạn Hoằng Dật: “Đoàn tiểu công tử cướp đoạt dân nữ giữa ban ngày ban mặt?”

 

Đoàn Hoằng Dật ăn mặc lộng lẫy, da dẻ trắng hồng, nếu trong ngày thường thì cũng xem như là một công tử tuấn tú, phong độ. Đáng tiếc, khi Dương Chí - ăn mặc xuề xòa nhưng cao lớn, tuấn tú đến mức quá phô trương, ngang ngạnh thì giống như một con thiên nga nuôi dưỡng bóp nghẹt cổ, vô cùng yếu ớt.

 

Có lẽ Đoàn Hoằng Dật cũng nhận điều nên liên tục lùi mấy bước, như một nữ nhân lẳng lơ, giữ . Ta đối mặt với một cách thản nhiên, lòng sáng tỏ. Phải , lí do để chỉ thể là ngoài việc nhà sa sút, e rằng còn sự cân nhắc về việc liệu đường lưu đày, mất trinh tiết .

 

Đoàn Hoằng Dật nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng thành tiếng: “Quả nhiên là giữa các ngươi gian tình.”

 

Dương Chí liếc cổ tay nắm đến mức đỏ ửng, đồng tử co : “Đừng ăn khó như , chuyện giữa nam cưới - nữ gả là gian tình. Hơn nữa, trong chuyện ngủ với thì hai bên tự nguyện thì mới ý nghĩa, hiểu ?” 

 

Nói , y giơ tay xách cổ áo : “Còn mau , nó, thật phiền phức!”

 

Đoàn Hoằng Dật đỏ ngầu hai mắt, kéo lấy tay áo một nữa: “Ngủ ! Thật ư? Ngươi cho rõ ràng! Sao ngươi thể hổ đến ?”

 

Giờ đây, chỗ dựa, bèn sức rút tay áo .

 

“Đứng !” Có vẻ như Đoàn Hoằng Dật hạ quyết tâm lớn: “Thôi , chắc chắn là nỗi khổ tâm, tha thứ cho . Bây giờ, hãy theo về, từ nay về , sẽ coi , sẽ sắp xếp cho một biệt viện để ở…”

 

Loading...