Ta   ý tưởng của : trong suốt đoạn đường từ Quận Lũng Tây đến Sơn Đông thì chúng    ngang qua mấy tỉnh, mấy thành, mà mỗi nơi  sản vật khác , nếu chúng  bán vật phẩm ở nơi  đó sang nơi tiếp theo thì  chỉ thuận đường mà  tiền kiếm  chắc chắn sẽ  hậu hĩnh.
 
Dương Chí còn  lên tiếng thì mấy thuộc hạ của y  liên tục reo hò khen .
Anan
 
“Đằng nào thì chúng  cũng  lên đường,    buôn bán thì há chẳng  một công đôi việc !”
 
“ , chúng  cũng  cần lo về vấn đề an , thử hỏi  khi dẹp thổ phỉ, ai dám đến gây chuyện?”
 
Bọn họ chỉ là binh lính bình thường, nếu trở về quê quán, cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục phục vụ trong quân đội điạ phương, lỡ   hiềm nghi rằng họ  lòng khác thì  lẽ ngay cả quân đội cũng  thể   nữa, lúc  kiếm thêm chút tiền bạc thì khi trở về quê hương cũng  thể  vốn liếng để sống yên .
 
Dương Chí đáp bằng một chữ "ừ", xem như đồng ý.
 
Để trả ơn,   ăn sạch món giò heo của y.
 
Sau bữa cơm, Dương Chí  gọi  : “Ngươi thật sự chỉ là một tiểu thư hầu phủ ? Sao mà  nhiều tài năng đến ?”
 
Ta che miệng , quyết định dạy y một bài học: “Chớ coi thường bất kỳ một cô nương nhà quyền quý nào, họ trông  vẻ yếu đuối, vô hại, nhưng ngay từ nhỏ, họ   ngừng tiếp nhận đủ kiểu giáo dục, rèn luyện.”
 
Chơi đàn, đ.á.n.h cờ,  chữ, vẽ tranh chỉ là vẻ ngoài, sâu xa hơn là   quản lí việc nhà,  ăn, trông coi cửa hàng, thậm chí tranh sủng, đoạt quyền, bày mưu tính kế. Nếu  gả cho hoàng tử thì việc giúp  âm thầm tranh đoạt ngôi vị, mưu tính để giành lấy thiên hạ đều  thể  ! Mọi  nghĩ rằng  tiểu thư khuê các dễ lắm ? Kỳ thực, họ chỉ  giam hãm trong phòng, luôn    lưng nam nhân mà thôi, nếu  cơ hội vùng vẫy trong trời đất thì bất kỳ ai cũng  thể  đổi cục diện  mắt, tạo nên sự nghiệp lẫy lừng! Mà  là kẻ lười biếng, vô dụng nhất, chỉ may mắn là  mệnh  chút may mà thôi.
 
Ta ợ một cái thật nhẹ nhàng  vênh mặt khoe khoang: “Làm  thì  chăm chỉ học chữ,  sách, kiến thức trong sách vở nhiều lắm đấy!” Thật  câu  là những gì mà cha thường răn dạy bên tai . Khi đó,  chỉ coi như gió thoảng bên tai, bây giờ nhớ  thì thấy  ấm áp  xót xa.
 
Dương Chí   chằm chằm,  rằng y  học chữ, bảo  dạy y.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-11.html.]
Ta : “Vậy  , thái độ của ngài  hơn chút.”
 
Y ngậm cọng cỏ đuôi chó, liếc xéo  một cái, một lúc lâu  mới  một chữ "ừ" một cách miễn cưỡng, xem như là đồng ý.
 
Từ đó về , mỗi khi đến một nơi, Dương Chí đều dẫn   của  đến khu chợ tấp nập nhất ở đó, thu mua hàng hóa địa phương với giá thấp. Đến địa điểm tiếp theo, y  bán  với giá cao,  mua hàng hóa mới.
 
Kiếm tiền thật đấy,  ngờ  kiếm nhiều tiền đến .
 
Ta  chữ nên phụ trách quản lí sổ sách. Thật      việc  lắm, nhưng tiền công của công việc    nhỏ.
 
Lúc rảnh rỗi, Dương Chí  đến tìm , y cầm một cành cây,   dạy chữ. Ta thật sự  từng thấy ai tiếc tiền như , theo lý thì hiện giờ, y cũng  coi là một phú hộ khá giả , thế mà ngay cả giấy bút y cũng keo kiệt,  chịu mua. Ngoài việc ăn no, y chẳng chịu tiêu một đồng nào, y phục   cũng chỉ  hai bộ   đổi . Khi   của Dương Chí khuyên y nên rộng rãi với bản  một chút, y vẫn c.h.ử.i bới ầm ĩ. Huynh  của y  lén đồn với  rằng y đang tích góp tiền để cưới vợ, dù  thì… mỗi khi  đến chuyện , họ  lén  về phía .
 
Lúc ,    còn mặc váy vải mỏng nữa,   là trang phục bằng lụa, kiểu dáng tuy   là kiểu mới nhất như ở Kinh thành, nhưng  cái là thanh tao, dịu dàng. Ta còn cài trâm ngọc trai, thậm chí còn đeo một đôi hoa tai nhỏ bằng vàng hình hạt ngọc.
 
Những lúc như , Đào Hồng sẽ  giúp  đôi câu: “Trang phục   Tiểu Minh do bản  nàng  kiếm  cả,  cần mấy tên nam nhân thối tha các . Hơn nữa, Dương đại nhân là Tam cữu lão gia của Tiểu Minh, các ngươi đừng nghĩ bậy bạ, coi chừng  sét đánh!”
 
Trong mắt Đào Hồng,  bình thường  xứng với . Cứ  đến ăn uống vui chơi,  ai hơn  . Khi  dẫn nàng   hưởng thụ, nàng   rằng cả đời ,  từng  vui vẻ như .
 
Nhìn chung là cả chặng đường thuận lợi. Điều duy nhất khiến  bực  là Dương Chí, y vốn   là kẻ  tố chất học hành. Y  chữ , nhưng  khác  chữ của y  thì y sẽ nổi giận, y còn biện giải một cách hùng hồn rằng chữ của   một phong cách riêng, phóng khoáng và   ràng buộc, xem  là học  hai thành ngữ thì lập tức  khoe chữ. Dương Chí  chữ như cứt chó, nhưng nhận mặt chữ thì cũng khá nhanh. Y   rằng nếu bản    xuất   hơn chút thì  lẽ  đỗ trạng nguyên.
…
 
Giờ thì  hiểu  cảm giác tức đến mức lông mày dựng ngược của cha ngày xưa .
 
Khi đến Sơn Đông, các binh lính nóng lòng trở về nhà gặp mẫu , còn Dương Chí thì  về nhà mà đến nha môn hỏi thăm sắp xếp của triều đình cho y.  Đào Hồng thì  theo Liễu Tam về nhà ,  khi , nàng  còn  và  với  rằng nếu mẫu  của Liễu Tam  ưng  thì nàng  sẽ đến nương nhờ .