Nhóm Dương Chí    ba ngày  mà vẫn bặt vô âm tín khiến  cảm thấy bồn chồn,    yên. Đào Hồng cũng lo lắng, nàng  ủ rũ mặt mày: “Nếu Dương đại nhân  c.h.ế.t thì    nợ lương thảo    đẩy sang Tiểu Minh ngươi ?”
 
“Có đẩy sang  thì  cũng  sợ,  chỉ sợ nhóm Dương Chí gặp chuyện mà thôi.” Ta buột miệng thốt  một câu như . Vừa thốt , tim  quặn thắt . Ta   thế ?
 
Đào Hồng liếc mắt   một cách đầy ẩn ý  bảo rằng chúng   thể  cổng thành mà thăm dò tin tức. Ta đồng ý.
 
Hôm đó, vẫn  đến cổng thành,  đột nhiên thấy một bóng  quen thuộc đang theo dõi chúng , khiến tim  đập thình thịch.
Anan
 
“Chạy nhanh !” Ta hét lên, đẩy Đào Hồng  hai chúng  lập tức tách  và chạy  đám đông.
 
Rõ ràng là  mà tên mặt rỗ hận nhất chính là . Hắn   đuổi theo Đào Hồng nữa mà chạy về phía . Ta kêu cứu thật to, nhưng  dân  đường thấy dáng vẻ hung ác của tên lính mặt rỗ thì tưởng  là thổ phỉ nên né tránh và chạy tán loạn.
 
Ta  đưa đến một cái miếu hoang. Thấy vẻ mặt dâm ô, tà ác của tên mặt rỗ,  lập tức phun nước bọt  mặt  . Hôm nay gặp chuyện xui xẻo,   quyết tâm đ.á.n.h liều, bất chấp tất cả !
 
“Hóa  là ngươi đang giả vờ!” Bị trẹo lưng gì chứ,  là giả vờ hết.
 
Tên mặt rỗ liên tục  lạnh: “Không giả vờ  thương, lẽ nào  ông đây theo chúng nó  chịu c.h.ế.t? Truy quét thổ phỉ? Ta  ngốc , bọn cướp  mà dễ  ăn như thế thì  nhiều năm qua, quan phủ   thể dẹp nổi? Dương Chí đúng là đồ ngốc,  các ngươi lừa  c.h.ế.t! Ta đây  ngốc ! Hơn nữa, nếu ông đây  ở  thì ai sẽ chăm sóc con yêu tinh nhỏ tuổi  đây?”
 
Ta rút con d.a.o nhỏ vốn  giấu trong tay áo  và chĩa thẳng về phía  : “Dao   mắt, ngươi đừng  gần!”
 
Tên mặt rỗ chẳng coi   gì vì từ  đến nay,  vốn là tiểu thư trói gà  chặt,  vài bước  thở dốc.  khi thấy con d.a.o nhỏ, sắc mặt    đổi: “Con d.a.o  là do Dương Chí cho ngươi ? Quả nhiên là   ý với ngươi, lúc    nhận  chuyện  . Ngươi  hầu  ?”
 
Mắt  lóe lên,  lập tức đáp ngay: “Tất nhiên là  .”
 
Rõ ràng là tên mặt rỗ  hề   phật lòng Dương Chí. Lỡ như   dẹp thổ phỉ , Dương Chí sống sót trở về và phát hiện  rằng tên mặt rỗ  hại c.h.ế.t  thì   sẽ gặp phiền phức lớn.
 
Tranh thủ lúc tên mặt rỗ đang ngây ,  chẳng  lấy dũng cảm từ  mà cầm d.a.o đ.â.m mạnh về phía  . Sau đó, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên, tên mặt rỗ ôm lấy con mắt  đẫm m.á.u mà gào thét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-10.html.]
 
Ta cất chân bỏ chạy.
 
Tên mặt rỗ gầm lên trong giận dữ, đuổi theo phía .
 
Ta chỉ cảm thấy tim phổi như  nổ tung, thở   , sắp  chạy nổi nữa . 
 
Đào Hồng dẫn một đội nha dịch chạy đến,  mềm nhũn chân, ngã quỵ xuống ngay tại chỗ.
 
Tên mặt rỗ là binh lính,      thương,  thừa nhận. Dân thường  binh lính  thương chẳng  tội nhỏ. Trước cái  hằn học ngút trời của tên mặt rỗ,   tống  đại lao. Trong đại lao,   thở phào nhẹ nhõm, tạm thời an  .
 
Trong những ngày tiếp theo,  chờ đợi, chờ Dương Chí trở về đón . Y là  mà   chọn,  tin  mắt  của .
 
Có lẽ đại sư xem bói cho   chút bản lĩnh thật.  là   chút may mắn. Năm ngày , nhóm Dương Chí  thắng trở về. Nghe , họ  quét sạch hang ổ thổ phỉ, thu   ít vàng bạc châu báu, y  tham tí nào mà mang về hết cả. Ta thấy  tiếc nuối, nếu   thì chắc chắn  thu  chút ít. Ta cũng nhờ một câu của  hùng dẹp thổ phỉ Dương Chí mà lập tức  huyện thái gia thả . 
 
Về phần tên mặt rỗ, Dương Chí  giải thích gì cho  , y cũng   nghĩa vụ  giải thích với , dù  thì  , tên mặt rỗ cũng là    của y.  trong đội ngũ   còn bóng dáng của tên mặt rỗ nữa.
 
Hai ngàn lượng bạc thưởng về tay, Dương Chí trả hết nợ lương thảo và còn chia tiền cho mỗi . Tất cả   đều vui mừng khôn xiết, họ cẩn thận cất giữ  bạc và tích góp . Ta cũng  chia hai mươi lượng. Tiền  nhiều, chỉ đủ cho  mua vài bộ quần áo mặc sát bên trong, hai chiếc váy  may từ vải mỏng để  giặt và một con lừa nhỏ, mua xong thì hầu như  còn  một đồng nào.
 
Khi tiếp tục lên đường  nữa,  nghiêng  dựa  lưng lừa. Mặc dù  thoải mái bằng việc  xe ngựa tí nào, nhưng may mắn là  cần   bộ nữa. Có vài , Dương Chí   một cách vô cùng bất lực, cuối cùng, y chẳng  gì cả.
 
Niềm vui luôn ngắn ngủi.
 
Đến bữa cơm,  nhóm Dương Chí gặm chân giò còn  chỉ  thể gặm bánh mì khô,  thầm kêu sơ suất quá. Nghĩ  thì thấy suy cho cùng, vẫn là cái nghèo gây họa.
 
Ta bàn bạc với Dương Chí rằng hiện tại họ đều  tiền bạc, để trong tay thì cũng chỉ là để đó, chi bằng để tiền đẻ  tiền. Y im lặng, dùng d.a.o nhỏ cắt thịt nạc trong cái chân giò  đưa cho ,     ăn từng miếng ngon lành.