Đang sững ngắm khuôn mặt trai phát sáng của tên kì lạ đó nên Hoàng Đăng bất cẩn lật đè trở .
Cùng là nam nhân như , nhưng khung cảnh lúc hết sức kì quặc.
“Này ! Bỏ mau, ai là phu nhân của mày!”
Một lặng bao trùm khí xung quanh hai , tên đó ánh mắt chớp chớp như lấy ý thức, liền bật dậy. Sắc mặt đổi như lật bánh tráng:
“Vl... là nam ”
Đăng sững , tức giận đùng đùng:
“Ý gì hả cái thằng khốn , nam thì hả!”
Định sẽ bước lên giã cho một trận, nhưng Đăng thấy phần gì đó khá kì quặc.
Không quan tâm Đăng gì, tên , nữa từ từ về phía ngôi miếu.
Chẳng nơi chó má là , Đăng lấy hết can đảm chạy tới kéo vạc cánh tay của xiêm y đỏ rực để ngăn mất hỏi:
“Đây là , dẫn tới đây”
Người : “Ai dẫn? Thần kinh , rảnh”
Nói rảnh là xạo chó... Đăng chửi thầm.
“Cái đm, thoát khỏi chỗ , coi cái thằng...!”
Chưa hết câu, tên liền hất tay áo Đăng đang nắm xoay gạc chân Đăng ngay tức khắc Đăng cắm mặt xuống đống tuyết lạnh thấu xương.
“ mà thoát thì sống tới bây giờ ”
-----
Nói xong câu đó, một tiếng chuông từ vọng về, hồi chuông nào vang lên, ảnh tên đó mờ dần biến mất hẳn.
Hoàng Đăng rút một tấm bùa, hô khẩu quyết “Cháy!”, một ngọn lửa bùng lên trong tay .
Giữa bóng đêm mịt mùng, một ngọn lửa hồng lập lờ di chuyển trong đêm tối.
Trần Hoàng Đăng mà tay ngừng run lập cập. Bỗng nhiên, từ đằng xa xa, một ngôi nhà lá đơn sơ hiện .
“Mình ảo giác ?” Đăng nghĩ.
Trời càng ngày càng lạnh, cũng gần nửa đêm. Hắn đành cắn răng mà gõ cửa nhà, tay cầm sẵn một lá bùa phòng sẵn bất trắc.
Một tiếng gõ... hai tiếng gõ... ba tiếng gõ... Vẫn thấy ai trả lời.
“Có ai ở nhà ? Cho hỏi thăm một chút!” Đăng lớn.
Vẫn tiếng hồi đáp.
Đột nhiên, gió từ hướng lưng của Đăng thổi bật tung cánh cửa.
Đăng tránh gió đó từ từ mở mắt .
“Nơi ... sống mà?”
Bên trong ngôi nhà là một chiếc giường bằng tre và cái bàn để sẵn đồ ăn thức uống ánh đèn dầu lấp lánh.
Đăng liền vội nhào bên trong, ngó ngó để chắc chắn xem còn nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-bi-am-boi-hon-ma-sieu-cap-dep-trai/2-quy-am.html.]
“Ăn đồ của khác coi bộ cho lắm”
Nghĩ thế nên, đành ngoan ngoãn chờ về. chờ mãi... chờ mãi đến mức ngủ giật dậy mấy vẫn ai.
“Chậc...”
Bản tính tùy tiện, nên việc chờ đợi là lắm . Vốn dám ăn ngay là vì sợ đồ ăn yểm thứ gì đó.
Nhìn ngắm con gà bàn đến mức nhỏ dãi, bèn cầm khay thịt lên... ném ngoài cửa.
“Đừng lừa ông đây, của rẻ là của ôi, huống chi đây còn là đồ free nữa, hờ!”
Đóng cửa cái rầm, kéo quần áo cho ngay ngắn bèn phịch xuống giường ngủ một giấc, mặc kệ sự đời.
-----
Tiếng ồn ào bên ngoài cứ vang lên ngớt Đăng sực tỉnh, xoay tỉnh giấc, mới hé mắt thì liền thấy khuôn mặt của một đàn ông râu ria xồm xoàm chằm chằm.
“Ôi ơi!!!” Đăng sợ hãi la toáng lên.
“Im ngay, tao mới là cần la đấy, mày giường nhà tao” Ông quát.
Đăng liền bật dậy khỏi giường, nắm chặt quần áo mang giày chạy sát mép tường đối diện cảnh giác.
“Ai mà thèm lên giường tên đàn ông râu ria như ông!”
Ông nhíu mày, mắt Đăng đằm đằm suy tư. Rồi đó... Đăng ném khỏi nhà.
☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️
Đăng lầm bầm chửi trong miệng:
“Nằm nhờ một đêm thôi mà, tối về cũng thèm đánh thức dậy mà lên ngủ chung, sáng trở mặt nhận . Cũng coi như tình nghĩa chung chăn... À , chung giường mà...”
Đang lúc tự kỉ một , một xách 2 gàu nước chạy ngang qua quẹt trúng Đăng. Người đó chỉ kịp rối rít xin chạy mất hút.
Đăng ngơ ngác khung cảnh mắt...
Không là bãi đất phủ đầy tuyết , sáng hôm hoa nở. Và còn....
Nguyên cái làng ở ?
Khác với cảnh hoang tàn lúc tối, hiện giờ nơi đây là một vùng đồi núi trũng xuống với 50 hộ gia đình, khung cảnh nhộn nhịp ồn ào.
“ là gặp quỷ thật ....”