Song mũi tên rời khỏi cung, sự việc đến nước , còn đường .
Nghĩ kỹ , hai mươi năm qua bao giờ quyền lựa chọn.
Kể từ khi phụ mẫu giết, xiềng xích bởi báo thù.
Mỗi thở hít đều nhằm mục đích .
Ta cần báo thù.
Ta bò về phía trong đêm tối.
tại loại như động lòng với con gái của kẻ thù?
Dù thừa nhận bằng cách, vẫn thừa nhận…
Ta quả thực động lòng với Sài Hoà.
Hồi đó, khi phu thê Sài Vương gia còn sống, bao giờ thực sự xem xét lòng .
Và khi cả hai cùng c.h.ế.t mặt , cảm xúc rời rạc nhanh chóng ghép thành một thông điệp chỉnh, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m trái tim.
Tại yêu nàng?
Suy cho cùng, nàng chỉ là một kẻ ngốc, ai , ai ở kinh thành.
Không tinh thông cầm kỳ thi họa, tuy quá quần áo lụa là phóng đãng, nhưng ngoài vóc dáng thì nàng cũng là xuất sắc.
Mấy năm gần đây, mang danh hào tướng quân, vô nữ tử quyến rũ, duyên dáng, ngoan ngoãn và nữ tính hơn nàng cũng tự tiến cử bằng nhiều hình thức khác , nhưng bắt đầu cảm giác bằng một nửa so với nàng.
Ta thậm chí còn nhận rằng trong vài năm qua, vô thức so sánh những nữ tử đến cửa với nàng, cũng dần âm thầm tuyên bố chiến thắng của nàng trong lòng.
Yêu nàng...
Có lẽ là vinh hạnh đặc biệt từng ai cho trong cuộc đời bi thảm của .
Chưa ai thể hiện sự ưu tiên của họ dành cho một cách rõ ràng như .
Mà tự tay phá hủy thứ quý giá .
Sau khi thẳng thắn với tâm tư của , tiếp tục tự hỏi bản …
Ta gì nếu rõ tâm tư của khi g.i.ế.c phu thê Sài Vương gia?
Liệu g.i.ế.c lén lút như phu thê Sài Vương gia, hưởng thụ tình yêu của Sài Hoà dành cho ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sai-hoa/chuong-14.html.]
Ta nghĩ nên .
Trên đời , ghét sự giả dối nịnh nọt, ghét cả khuôn mặt tươi của kẻ thù.
Ta cũng giữ nàng trong bóng tối, để nàng suốt ngày ôm ấp ấm kẻ thù vấy m.á.u của phụ mẫu nàng.
Vậy nên dù yêu nàng, thì chuyện vẫn sẽ kết thúc như thế .
Nghĩ nghĩ , mệnh của là kẻ lữ hành cội nguồn, cũng đáng bên cạnh bầu bạn.
Ta ngờ nàng sẽ buông bỏ mối thù sâu nặng .
Ta chỉ mong nàng thẳng thắn hận , nếu một ngày nào đó nàng báo thù cho phụ mẫu , sẽ đích giao phó cuộc đời cho nàng.
Đây là nợ nàng.
Cũng là điều duy nhất thể bù đắp cho nàng.
Ngày khởi hành, sắc mặt nàng chút hồng hào.
Giữa lông mày nàng hiện lên một tia vui sướng, nhưng dường như khuôn mặt nàng một nỗi buồn vô tận.
Tỳ nữ giúp nàng chải tóc.
Mái tóc búi của nữ tử chồng đập mắt qua tấm gương đồng.
Ngay tại khoảnh khắc đó, bắt đầu sinh ảo giác đẽ.
Nàng là thê tử của .
Chỉ là thê tử của mà thôi.
một giây , thấy rõ sự chán ghét bộc lộ trong mắt nàng.
Nàng nhấc tay rút trâm cài tóc . Mái tóc dài bồng bềnh của nàng lập tức đưa trở hiện thực.
Này, Tiếu Khanh Hoài, ngươi đang vọng tưởng gì ?
Vừa thấy tấm bia mộ, nàng bật .
Nàng quỳ mộ phần và hối hận.
Ánh nắng ngày hôm đó chập chờn, xuyên qua tán lá lóa mắt.
Tất cả bọn đều đến nơi thể đầu.