Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Rũ bỏ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-11 05:42:28
Lượt xem: 8,132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày đại hôn, khi tôi đang trên đường đến hôn lễ, đột nhiên có một người đàn ông chắn trước xe tôi.

Bảo vệ vốn định đuổi đi, nhưng tôi đã ngăn lại.

Tôi bình tĩnh nói: “Anh Thẩm, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Người đàn ông này chính là Thẩm Mặc Ngôn.

Mấy năm không gặp, anh ta gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều.

Anh ta im lặng mấy giây, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi… tôi muốn nói chuyện tử tế với em, được không?”

“Không cần thiết.” Tôi nhàn nhạt nói, “Chuyện quá khứ, tôi đã sớm buông bỏ rồi.”

“Nhưng tôi thì không!” Anh ta đột nhiên nâng cao giọng, “Nam Kiều, tôi biết mình sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi!”

“Ba năm nay tôi vẫn luôn tìm em, nhưng Tiêu gia đã phong tỏa mọi tin tức, cho đến hôm qua, tôi mới biết em ở Kinh Thành.”

“Với lại, Tống Thư Dao cô ta căn bản không như tôi tưởng tượng, cô ta đã lừa tôi, cũng lừa cả nhà họ Thẩm!”

“Tiêu thị Châu báu đã bị cô ta làm hỏng bét hoàn toàn, công ty bây giờ là một mớ hỗn độn, Cha tức đến mức phải nhập viện…”

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng khẽ nổi lên một gợn sóng.

Nhưng rất nhanh chóng trở về sự bình lặng: “Những điều này đều không liên quan đến tôi.”

“Cầu xin em!” Anh ta khóc òa lên, “Hãy cho tôi một cơ hội nói lời xin lỗi đi!”

“Chỉ một lần thôi cũng được!”

“Mặc Ngôn.” Tôi cắt ngang lời anh ta, “Thật ra ở kiếp trước, chúng ta đã chấm dứt mọi nợ nần rồi.”

Đồng tử Thẩm Mặc Ngôn đột nhiên co rụt lại: “Hóa ra em cũng…”

Tôi nâng cửa kính xe lên, hoàn toàn cách biệt thành hai thế giới với anh ta.

“Lái xe đi.”

Chiếc xe khởi động, Thẩm Mặc Ngôn vẫn muốn đuổi theo, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp…

Đến hôn lễ, Tiêu Vân Dật thấy sắc mặt tôi hơi khác lạ, nhẹ nhàng vòng tay qua eo tôi: “Sao vậy em?”

Tôi nắm lấy tay anh ấy, khẽ mỉm cười: “Không có gì, chỉ là vừa gặp một người không quan trọng thôi.”

Anh ấy dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phái người xử lý không?”

Tôi lắc đầu.

“Không cần, em đã xử lý xong rồi.”

Điện thoại tôi đột nhiên hiện lên tin tức, chấn động Giang Thành: Tập đoàn Thẩm thị đang đứng trên bờ vực phá sản vì đứt gãy dòng tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ru-bo/chuong-9.html.]

Tống Thư Dao ôm theo một khoản tiền khổng lồ bỏ trốn, đã bị bắt, án phạt ít nhất cũng là tù chung thân.

Thấy những tin tức này, tôi chỉ mỉm cười rồi thôi.

Rất nhanh, hôn lễ bắt đầu.

Tiêu Vân Dật nắm tay tôi, từng bước đi về phía bục cao.

Chiếc váy cưới nhẹ nhàng tung bay trong gió, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Ngay khoảnh khắc chúng tôi trao nhẫn, khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh ta đứng từ xa bên ngoài hội trường, thần sắc cô đơn.

Tiêu Vân Dật dường như cảm nhận được điều gì.

Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt tôi, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười thấu hiểu.

Anh khẽ hỏi tôi: "Nam Kiều, em có hối hận không khi năm xưa từ bỏ vị trí con dâu nhà họ Thẩm?"

Tôi không trả lời, mà kiễng chân hôn lên môi anh.

Nụ hôn này dịu dàng mà kiên định, như thể đang tuyên bố lựa chọn của tôi với cả thế giới.

Dưới lễ đài vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, cùng vô số lời chúc phúc.

Khi tôi một lần nữa ngẩng đầu, bóng người quen thuộc kia đã xoay người rời đi.

Bóng lưng gầy gò mà cô độc, dần dần biến mất trong đám đông.

Hôn lễ tiếp tục diễn ra, vô cùng náo nhiệt.

Thế nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một chút cảm xúc phức tạp.

Sự xuất hiện của Thẩm Mặc Ngôn, tựa như một lời từ biệt không lời, cũng như cái nhìn cuối cùng về kiếp trước.

Nhưng tôi chưa từng hối hận về lựa chọn của mình.

Tiêu Vân Dật nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, các ngón tay ấm áp và đầy lực.

Tôi nhìn anh.

Ánh mắt anh trong trẻo mà kiên định.

Tôi hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi tạp niệm, nở một nụ cười thanh thản với anh.

"Con đường phía trước còn rất dài, chúng ta cùng nhau bước đi, được không anh?"

Khóe mắt Tiêu Vân Dật ánh lên giọt lệ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh khẽ gật đầu.

"Được!"

Loading...