Revamp: The Undead Story - Chương 7: Dưới ánh trăng

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:35:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rắc!

Ầm!!

“Cái… gì thế…?”

Trước khi kẻ kịp gọi đồng bọn đến căn phòng của chủ nhân Jonoel, đôi mắt đỏ rực bùng phát sức mạnh tinh thần, áp đảo tên thợ săn vô lễ và khiến ngất lịm tại chỗ.

“Ở yên đây. Đừng cả.”

“Vâng, thưa ngài.”

Anh xoay , dặn dò vẫn còn bối rối rằng trở về thế giới hiện thực. Bên ngoài vang lên những tiếng động ồn ào, mùi hương quen thuộc cho thấy thêm nhiều kẻ mới đến, trong đó, Ramil nhận rõ ràng một thở thuộc của nhà Solay. Hẳn là Methus đang bảo vệ họ.

Tiếng móng vuốt sắc dài nghiến sàn, kéo lê tên thợ săn bất tỉnh. Một cú đá mạnh khiến cánh cửa bật tung, va bức tường đối diện vang dội, lập tức thu hút sự chú ý. Thân thể kẻ thợ săn ném thẳng ngoài, lọt đám đồng bọn đang rối loạn. Ramil tận dụng cơ hội , bùng nổ sức mạnh tinh thần, khống chế bộ tình thế vốn tưởng chẳng dễ gì kết thúc.

Bóng dáng cao lớn tiến gần, đôi mắt của chúa tể Jonoel chạm ánh của kẻ sống sót lên tới tầng cao nhất. Lập tức, sự hung hăng của những thợ săn dập tắt. Cơn giận, d.ụ.c vọng và âm mưu của họ như xé rời, dần dần trôi khỏi thế giới thực, rơi miền mộng ảo.

“Thưa chủ nhân.”

“Bên thế nào?”

“Khuear đang xử lý, thưa ngài.”

Vị vương giả của Jonoel định dùng tốc độ để dập loạn bên , thì ngay lúc đó, hai thể ma cà rồng do chính ban tộc xuất hiện nơi cửa căn penthouse. Khuear đang dìu một hình bê bết m.á.u – chính là thiếu niên thuộc dòng dõi . Methus lập tức bước tới, ôm lấy Mek đang hấp hối đặt xuống ghế dài.

“Bên giải quyết xong, thưa ngài. Giống loài của chúng rút hết.”

Dòng m.á.u Solay trung thành , ánh mắt rời khỏi coi như đứa em trai. Ramil chần chừ, dồn sức chữa lành vết thương nặng nề cho hậu duệ cuối cùng của . dùng hết năng lực, Mek vẫn hề dấu hiệu tỉnh

“Anh cứ mãi giúp bọn họ. Đáng lẽ g.i.ế.c sạch lũ dơ bẩn đó.”

“Để Mek nghỉ ngơi. Ngươi xử lý bọn thợ săn .”

Solay cúi đầu chủ nhân kéo lê thể những bất tỉnh – đám con cả gan chống bọn họ – khỏi tầng cao nhất của Jonoel. Trong khi đó, Ramil cúi xuống bế lấy thể em m.á.u mủ của , đem kẻ bất tỉnh về căn phòng nơi đang chờ sẵn.

“Anh Mek? Anh Mek ?”

“Anh chữa trị cho , sẽ sớm bình phục thôi. Đứa trẻ chỉ đang bất tỉnh chốc lát.”

Vì Mek luôn với , Pun khỏi lo lắng xảy chuyện gì. Đôi tay thanh tú khẽ kéo tấm chăn đắp lên cơ thể bất động khi cất tiếng hỏi thăm tình hình của vị chúa tể ma cà rồng.

“Mọi việc ?”

“Mọi thứ cả. Em nghỉ ngơi .”

“Em vẫn …”

“Vẫn còn đau ? Tạm thời, em và sẽ dùng phòng khác.”

“Vâng.”

“Để Mek nghỉ ngơi.”

Đôi mắt nâu nhạt hình giường. Nếu tỉnh , lúc đó gặp cũng muộn. Người nhỏ hơn khẽ gật đầu lời của đối phương, cả hai cùng rời phòng, tiến khu sinh hoạt chung của penthouse, nơi Khuear và Methus sắp xếp thứ theo lệnh của chủ nhân.

Pun cúi đầu với , cảm ơn xin gây rắc rối ở Jonoel với đám đồng bọn cũ. lời xin thể vơi bớt nỗi bất mãn của “con quạ nổi loạn”, đôi mắt đen chuyển sang đỏ thẫm, buộc kẻ sáng tạo can thiệp.

nghĩ ngài quên xử lý một tên thợ săn khác, thưa ngài.”

“Khuear.”

“Nếu , để lo.”

Thân thể thon dài tấm áo choàng đen biến mất, hoá thành hàng chục con quạ đen, lao vun vút lên nóc penthouse khi bổ nhào xuống kẻ đang ẩn nấp lưng chủ nhân . Methus lập tức che chắn cho Pun, nhưng vị quốc vương Jonoel còn nhanh hơn tất cả, kể cả đứa con m.á.u mủ đang nổi cơn phẫn nộ. Bàn tay rắn chắc tóm lấy cánh quạ quen thuộc, buộc Khuear trở hình dáng ban đầu.

“Khuear!”

“Khuear!”

Ramil buông mái tóc của tạo vật . Đôi mắt đỏ chuyển về đen nhưng thể che giấu cơn giận dữ lẫn nỗi buồn khi chủ nhân chọn bảo vệ đám thợ săn – những kẻ thương và g.i.ế.c c.h.ế.t các sinh linh bất tử.

“Hơn trăm năm qua, luôn trung thành với ngài, thưa chúa tể. Một kẻ tớ tận tụy. Có lẽ từng vẫn đủ để ngài tin hơn đám đang tìm cách g.i.ế.c ngài.”

“Ta từng tin ngươi ít hơn bất cứ ai, Khuear. Pun còn liên quan gì đến bọn thợ săn.”

chính vì mà nhóm thợ săn lập !”

“Ngươi đang to tiếng với chủ nhân của đấy, Khuear.” Thấy tình hình đang trở nên căng thẳng, Methus vội dập tắt những lời lẽ hỗn hào đang x.úc p.hạ.m danh dự của chủ nhân , từ kẻ dường như mất kiểm soát và khó thể bình tĩnh . Khuear sững, hai nắm tay siết chặt.

“Methus, dừng .”

“Vâng.”

“Nếu tục bảo vệ . Vậy thì, xin chúc ngài và các em của hạnh phúc… trong giấc mộng rằng một ngày nào đó thể hòa giải với lũ thợ săn dơ bẩn .”

Khuear tan hình hài ban đầu. , đàn quạ đen còn ý định tấn công. Chúng bay thành từng tốp, lướt qua khung cửa sổ lớn, hướng về bầu trời đêm đặc quánh – một đêm bận rộn và nặng nề.

sẽ đuổi theo .”

“Ta giao cho ngươi, Methus.”

“Rõ.”

Methus khẽ gật đầu, dùng năng lực của thoát khỏi penthouse, bám theo đàn quạ đen đang mất hút một nơi .

Nguyên nhân của mâu thuẫn vẫn yên, gương mặt dịu dàng cúi xuống đôi chân . Mỗi lời Khuear , đều thấy và thấu tận tim, bởi thật Khuear đáng rời khỏi căn phòng .

“Là của em.”

“Đừng tự trách.”

…”

“Khuear nóng nảy thôi. Hãy cho thời gian để bình tâm.”

Người tạo “con quạ đen” khẽ an ủi để thôi tự đổ . Pun rõ Ar đúng, chính cùng hai bạn lập nhóm thợ săn. Nếu hôm đó chịu suy nghĩ vì tìm kiếm báo thù, chuyện thành như thế .

“Em…”

“Đừng nghĩ mãi về quá khứ nếu nó chỉ khiến em tự dằn vặt.”

em thể quên những gì với đồng loại của ngài.”

em sẽ lặp nữa.”

“Em tin ngài.”

“Vậy thì em cũng tin chính .”

Đôi mắt nâu nhạt khẽ ngước hình cao lớn hơn khi gương mặt vùi lồng n.g.ự.c vững chãi . Hai bàn tay ôm chặt lấy đối phương, đáp vòng tay đang siết chặt . Ramil cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc mềm. Gương mặt chạm gần đỉnh đầu trong lòng, khẽ vỗ về, an ủi để chủ nhân của thể nhỏ bé dần thả lỏng, thôi nức nở vì căng thẳng.

Trong khi đó, một nhóm thợ săn hơn chục đang tụ tập tầng hầm ngôi nhà hộp đêm – nơi hiện đóng cửa vì chủ nhân bực tức sự thất bại của kế hoạch. Người đàn ông ném thẳng khẩu s.ú.n.g xuống sàn phòng ngủ. Thủ lĩnh nhóm thợ săn gào thét đến mức Paul giữ chặt lấy , kẻo cơn giận bùng nổ khiến đồ đạc trong phòng tan nát.

“Bình tĩnh .”

“Bình tĩnh thế nào ? Buông !”

Jett vùng khỏi vòng kiềm chế của em song sinh. Cơ thể vạm vỡ đổ phịch xuống chiếc ghế quen thuộc. Hắn gào thét với tất cả những gì khiến cuộc ám sát thất bại, lệch khỏi kế hoạch ban đầu.

Elise lùi xa khỏi cặp song sinh, trong lòng lo lắng về tình hình đang diễn . Cô gái duy nhất trong nhóm ôm lấy đầu, miên man nghĩ về kế hoạch và cả hai thiết của – những kẻ đang ngừng cãi vã.

“Elise, em còn nhớ những gì Pun về năng lực cảm nhận tinh thần ?”

“Ừm… cái sức mạnh thể khống chế tâm trí .”

“Paul, Caster, chắc chắn cách nào đó khiến năng lực vô hiệu. Chắc chắn nó cũng giới hạn.”

“Để thử tìm hiểu.”

“Phải nhanh lên đấy…”

Cốc cốc.

Cuộc trò chuyện cắt ngang khi cánh cửa hầm mở .

Người khách mời khiến gương mặt dịu dàng sững ngay ngưỡng cửa. Cậu ngờ trong căn phòng rộng lớn nhiều hơn tưởng tượng.

“Này… đến tìm Pun.”

---

Cả ngày hôm nay Pong bận rộn lo liệu chuyện của cha nuôi. Cuối cùng, quyết định sẽ tiếp tục học tập theo kế hoạch gia đình. Dạo , tối nào Pong cũng thêm, cố gắng tiết kiệm từng đồng để trở thành gánh nặng cho ai. Cậu ơn cha nuôi vì cưu mang, vì hiểu và tôn trọng , ép du học, còn lo chu chi phí và cho phép tiếp tục sống trong ngôi nhà thuộc như xưa.

Chuyện gia đình giải quyết, nhưng điều khiến vẫn day dứt chính là trai Pun – kẻ khiến bất an suốt cả ngày. Đã nhiều ngày trôi qua, Pun gặp , cũng chẳng thấy bóng dáng lạ chuyển đến sống cùng. Cậu chờ mãi, nhưng đầu dây bên vẫn im lặng.

Từ nhỏ chia cách, Pong vốn nhiều về trai, chỉ những gì . Thứ duy nhất Pun nắm rõ là, trai một bạn chủ quán rượu – nơi Pong từng thử xin việc, nhưng cuối cùng cấm cửa.

Cậu trong nhà, bồn chồn yên, bước chiếc ghế dài cũ kỹ cửa tiệm – chỗ yêu thích của , tiệm cũng chẳng ai lui tới. Cậu chờ đợi, chờ mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Pun vẫn chẳng về.

Anh trai biến mất, một lời nhắn nhủ, y như .

Pong thở dài.

“Anh chứ…?”

Nỗi lo dâng đầy trong tim, khiến thể Pokpong run rẩy vì bất an. Khi kịp trấn tĩnh, đôi mắt nâu nhạt của bất chợt dừng nơi cánh cửa dẫn xuống phòng chứa đồ hầm – nơi trai thường biến mất hàng giờ liền.

Pokpong cầm lấy một chiếc chìa khóa giống hệt mấy chiếc treo cạnh bàn việc của Pun. Sự tò mò thôi thúc mở căn phòng mà từng phép đặt chân .

Cầu thang xuống hầm đến hai mươi bậc, nhưng bóng tối đặc quánh buộc bước thật thận trọng. Cậu mò mẫm bật công tắc, ánh đèn neon yếu ớt dần dần soi sáng bí mật ẩn giấu gầm cầu thang. Trái ngược lời trai từng viện cớ rằng đó quá bụi bặm dễ gây bệnh, căn phòng hiện với sàn gỗ sạch bóng, đồ đạc sắp xếp gọn gàng.

Những dãy kệ trải dài sát vách tường, nơi xa nhất đặt một chiếc bàn lớn, mặt bàn phủ đầy giấy tờ và sách vở. Pok chậm rãi tiến , lướt qua những món đồ cổ cho đến khi dừng bức tranh treo tường.

“Hửm?”

Hàng mày khẽ nhíu. Bàn tay trắng nhấc lên một tập tài liệu kỳ lạ. Cậu hiểu những ký tự đó, bèn lật mặt , liền thấy một bức phác họa bằng bút chì – hình mặt dây chuyền giọt máu.

Pok vội đặt , gạt bớt đống giấy chồng chất bàn để rõ hơn. Khoảnh khắc , đưa tay bịt miệng kìm nén cơn buồn nôn, hàng loạt bức ảnh tử thi, tất cả đều c.h.ế.t theo cùng một kiểu man rợ.

Đôi mắt mở to, gương mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm nơi cổ.

“Cái gì thế …?”

“Ma cà rồng…?”

Càng lục tìm, Pok càng phát hiện những đáp án ai từng giải thích cho . Câu chuyện về chủng tộc bất tử mà vẫn nghĩ chỉ là truyện cổ tích trẻ con, nay hiển hiện rõ ràng qua những gì Pun giấu kín.

Thân hình nhỏ bé khuỵu xuống ghế, run rẩy lật giở từng tin nhắn, từng bức ảnh, từng bằng chứng… tim đập dồn dập trong lồng ngực.

“Còn Pun thì …?”

“Khoan …”

Pok nhặt lên một bức ảnh nhỏ. Trong ảnh hàng chục , trai giữa, ôm lấy hai bạn khác mà chỉ nhớ mang máng. Một trong đó chính là chủ quán bar nổi tiếng. Ngón tay trắng lật mặt , để lộ sáu chữ cái tiếng Anh.

“HUNTER?” (Thợ săn?)

Pokpong Winnala nhận , căn phòng chẳng đủ để cho lời giải thích trọn vẹn. Chỉ những mảnh ghép rời rạc – ảnh chụp, tin nhắn, bằng chứng mơ hồ. Thế là hình nhỏ bé dậy, rời khỏi ngôi nhà.

Đích đến của là Orion.

Nơi tin rằng, sẽ tìm lời giải thật sự.

Một chiếc xe buýt dừng gần con hẻm đầy những cửa tiệm, nơi ban ngày ngủ vùi và chỉ thức giấc khi màn đêm buông xuống. Cậu dừng một cửa hàng đóng kín, trong khi những tiệm khác đang bắt đầu trang hoàng mặt tiền, chuẩn đón khách tận hưởng cuộc sống về đêm.

Bàn tay trắng mảnh đẩy cánh cửa khép chặt. Thân hình nhỏ bé bước , tìm một thể cho lời giải đáp, rốt cuộc gì với tình cảnh của trai bây giờ. Pun vòng quanh cửa tiệm chỉ sáng lác đác vài ngọn đèn. Không thấy ai, định , nhưng sự tĩnh lặng khiến một tiếng động lớn vang lên rõ ràng trong tai. Chắc chắn ở đây, thầm nghĩ…

Đầu mũi chân khẽ chạm nền, từng bước theo tiếng động vọng từ cuối hành lang. Càng sâu, Pun càng nhận đó chỉ là tiếng vật dụng ngổn ngang xô đổ. Cầu thang cạnh phòng VIP như đang dẫn xuống nơi chứa đựng sự thật, thứ mà Pok quyết tâm đối diện để tìm câu trả lời cho những câu hỏi đến chính cũng chẳng cách đặt .

Cốc, cốc.

Cuộc trò chuyện bên trong im bặt ngay khi những khớp ngón tay gõ nhẹ cánh cửa. Chưa ai lên tiếng cho phép, nhưng Pokpong tự tay đẩy cửa. Khuôn mặt ngọt ngào của thoáng khựng khi nhận bên trong đông hơn tưởng.

“Ơ…Em đến tìm Pun.”

“Pun?”

“Dạ.”

Người phụ nữ ở phía phòng là đầu tiên cất lời chào. Khuôn mặt hiền hòa của cô dịu , nhẹ nhõm hẳn vì ít nhất cũng một quen xuất hiện nơi . Cô bước từ cuối phòng, tiến đến bên đang ngập ngừng nơi ngưỡng cửa.

Bàn tay thon dài khẽ nắm lấy khuỷu tay , kéo trong căn phòng rộng lớn chật kín .

“Mọi , đây là Pokpong.”

“Cậu là em trai của Pun.”

Tiếng giới thiệu vang lên. Pokpong để ý đến những ánh mắt khó chịu từ nhiều trong phòng, đặc biệt là đang ở vị trí đầu bàn, kẻ giờ đây dậy bước đến chào đón vị khách lạ.

là Jett.”

“Vâng.”

“Cậu cũng đến để tìm Pun, đúng ?”

“Cũng…?”

Người giới thiệu thoáng nhăn mặt, như thể .

“Ý là…”

“Bọn cũng đang tìm Pun. Cậu đang gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm gì cơ? Là thứ gọi là ma cà rồng, đúng ?”

“Cậu ?”

“Vậy các … là thợ săn.”

Người đối diện khựng một thoáng. Sự kinh ngạc gần như thấy bằng mắt thường chỉ vụt qua trong chớp mắt, đó là vẻ lo lắng như ban đầu.

. Pun và đều là thợ săn, thành viên của một nhóm chuyên diệt ma cà rồng.”

“Và bây giờ Pun biến mất cùng một con ma cà rồng.”

Pokpong lập tức đoán ngay đó là ai. Trong lòng trào dâng hình ảnh về năng lực của trai . Đôi mắt đen của đối diện ánh lên vẻ căng thẳng, khiến trái tim vốn lo lắng của Pokpong càng thêm nặng trĩu.

“Làm em thể giúp Pun?”

“Chúng đang cố gắng cứu .”

dính líu chuyện . Quá nguy hiểm.”

“Em giúp Pun. Anh trai là tất cả những gì em còn . Xin hãy để em giúp.”

Pokpong khẩn khoản, khao khát đưa trai trở về. Cậu sang Jett, rời khỏi tay Elise đang đỡ , nắm chặt lấy cánh tay . Khuôn mặt dịu dàng của lộ rõ vẻ tuyệt vọng, như thể nếu từ chối thì sẽ chẳng còn bắt đầu từ .

“Xin .”

“Chúng đang đối đầu với giống loài bất tử, chủng tộc mạnh mẽ nhất.”

“Vâng, em .”

“Nếu thật sự giúp Pun… thì buộc gia nhập đội thợ săn.”

--

Những ngón tay thon dài khẽ đặt lên chiếc đĩa trống. Anh nhấc ly nước lọc, uống cạn từng giọt cuối cùng. Chiếc khăn ăn đùi đưa lên chấm nhẹ đôi môi. Bác sĩ Mek giơ tay tỏ ý cảm ơn chăm sóc suốt nhiều ngày qua, cho đến khi sức khỏe dần hồi phục, dù phần n.g.ự.c vẫn còn đau mỗi khi cử động mạnh.

Dòng m.á.u Solay giam giường gần một tuần, Pun và Methus chăm nom. Dù Mek từng cố từ chối, sợ sẽ phiền khác, nhưng Pun nhân cơ hội thành tâm lời xin , cho những việc mà đồng đội cũ gây .

“Cảm ơn nhiều, Pun.”

“Anh còn cần gì nữa ?”

“Không, .”

Pun phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Đôi mắt nâu nhạt lướt qua những vết thương, tuy ngoài da trông vẻ bình thường, nhưng mỗi Mek cử động vẫn giấu vẻ đau đớn.

“Xin .”

“Xin ?”

“Vì khiến thương.”

Pun ngừng nghĩ rằng, chuyện vốn chẳng hề liên quan đến Mek. Những vết thương, dù là của bất kỳ ma cà rồng nào khác, đều bắt nguồn từ mối hận thù giữa , Elise và Jett. Cho dù hôm nay Pun chấm dứt thù hận, tách khỏi nhóm bạn cũ và xem như kẻ phản bội, thì vẫn mang trong lòng gánh nặng tội , đè nặng lên đôi vai.

“Cậu cần thấy áy náy . Những vết thương , do gây .”

tất cả thợ săn đó đều từng là đồng đội của .”

“Dù thế nào nữa, bao giờ oán giận , Pun, đây cũng như bây giờ. luôn cảm nhận rằng chỉ là một thợ săn.”

Pun ngập ngừng: “…”

“Cậu là quan trọng đối với chủ nhân của chúng . Và… cũng quan trọng với dòng tộc Solay.”

Suốt cuộc trò chuyện, nụ vẫn vương môi Mek, mặc dù trong lòng ngập tràn mặc cảm với những gì từng gây . Càng đối phương nhắc , càng sửa chữa sai lầm trở thành vết thương hằn sâu trong tâm trí, chữa lành nó, cho dù vết sẹo sẽ mãi là dấu vết ô nhục, bởi từng toan g.i.ế.c trân trọng hơn cả chính bản .

… sẽ phiền nghỉ ngơi nữa. Nếu cần gì, cứ gọi . cử động quá nhiều lúc .”

“Được , Pun.”

Pun bưng khay thức ăn ngang qua Methus, để tiếp tục chăm sóc . Thân hình gầy gò lặng lẽ bước về phía bếp, gián đoạn thời gian của thủ lĩnh Jonoel, kẻ rời căn hộ cao tầng nhiều ngày để lo liệu việc sắp xếp thần dân vốn đang phân tán khắp nơi.

Pun rời khỏi tiệm đồ cổ mà với em trai, bởi vẫn tìm cách giải thích rõ ràng. Một lý do khác là em rời khỏi nơi , tiếp tục con đường học tập như cha nuôi vẫn hằng mong. Vì , Pun nghĩ rằng cách tạm thời giữa hai em sẽ giúp Pokpong tự do lựa chọn con đường riêng của nó.

Trong khi đó, Methus chờ Pun chăm sóc xong cho dòng m.á.u trung thành Solay, kẻ vẫn đang tịnh dưỡng những vết thương. Hắn còn một chuyện quan trọng cần trao đổi với kẻ vắng mặt khỏi Jonoel suốt nhiều tuần liền.

“Cậu tin gì về Khuear ?”

“Không, nhưng thể đoán đang trốn ở .”

Methus gật đầu, thả xuống chiếc ghế mà Pun rời , mở lời về tình thế rối rắm giữa hai em và tạo họ.

“Cậu cần lo. sẽ đích chuyện với Khuear. Cậu hãy dưỡng thương cho lành hãy .”

“Thương tích của . Hơn nữa, nếu cứ kéo dài thêm, Khuear sẽ càng trở nên mất kiểm soát.”

sẽ gặp ngay. Cậu cần bận tâm .”

Thế nhưng, “ngay” trong cách hiểu của Methus và “ngay” trong ý nghĩ của Mek rõ ràng giống . Bởi chỉ ít lâu khi Methus đến tham vấn chủ nhân, chiếc giường trong phòng ngủ chính trống trơn, thể biến mất, để sự lo lắng trong mắt bất kỳ ai đến tình trạng của .

Mek lựa chọn bằng phương tiện công cộng. Anh vốn quen với cuộc sống hòa hợp cùng loài , và việc ép buộc dùng năng lực khi cơ thể hồi phục thể khiến thương thế trầm trọng hơn. Đôi chân dài dẫn lối con đường quen thuộc, hướng đến một nơi bí ẩn ẩn giữa lòng thành phố suốt bao thế hệ.

“Á…!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/revamp-the-undead-story/chuong-7-duoi-anh-trang.html.]

“Aaa…!!!”

Đôi mày sắc nhíu chặt, bước chân vốn chậm rãi bỗng trở nên gấp gáp khi tiếng hét vang vọng từ bên trong lọt tai. Anh lao qua tấm gỗ vỡ chắn lối, nơi những vật dụng đập nát từ trận tấn công của thợ săn vẫn kịp dọn dẹp. Và chỉ trong chốc lát, Mek tìm câu trả lời cho tiếng gào thét đang vọng trong gian phòng nghiên cứu .

dùng sức mạnh lúc , Mek cũng thể nào yên cảnh tượng diễn mắt. Hàng chục ma cà rồng, kẻ đất, kẻ bám xà gỗ của phòng nghiên cứu, tất cả đều đang mặc sức hành hạ thể tội nghiệp của một con . Máu tràn ngập khắp nơi, chúng dùng nanh vuốt để xé, để giày vò, coi xác như trò tiêu khiển. Trên ghế, Khuear đó, khoái trá, nụ lạnh lẽo khiến khí càng thêm rợn .

“Dừng tay ngay!”

“Ồ, bác sĩ đến thật đúng lúc.”

Mek lao đến, ôm lấy cơ thể gần như bất tỉnh vòng tay. Anh cúi xuống, gắng gượng vận dụng năng lực chữa lành dù thể còn hồi phục, để ít nhất vẫn còn đủ tỉnh táo mà chạy thoát khỏi nơi .

“Bọn đang vui mà, phá hỏng bữa tiệc chứ?”

“Tại , Khuear?”

“Bọn đang tập luyện để đối phó thợ săn, chẳng ?”

thế, ha ha…”

Câu trả lời vang lên như một trò đùa độc ác. Chủ nhân của năng lực chữa lành thể tìm thấy lối thoát trong tình thế , nên chẳng dại gì thốt thêm một lời nào khiến tình hình rối ren hơn.

“Anh việc gì với , Mek?”

“Đợi đến khi tỉnh táo trở chúng sẽ chuyện.”

“Anh nên đợi đến khi tỉnh táo hơn hãy . Anh một tên nhân loại ngu ngốc lừa gạt suýt mất mạng.”

“Khuear.”

“Chẳng bao lâu nữa, sẽ lợi dụng lòng tin của để g.i.ế.c thôi.”

“Ngừng ai cũng với ánh mắt tiêu cực .”

“Người cần ngừng xem tất cả đều là bạn bè chính là .”

Khuear mắt Mek còn là Khuear mà từng . Khí tức tăm tối toát từ con quạ đen khiến Mek hiểu rằng đang quên lời thề với chủ nhân của .

Tâm trí từng cố gắng kiềm chế ham g.i.ế.c chóc nay sẵn sàng hành động.

“Không nếu về phía . đừng hòng cản đường .”

Bóng khoác y phục đen tuyền dậy từ chiếc ghế giữa phòng. Bước chân dừng ngay mặt Mek, đang củng cố sức lực khi cứu kẻ thương trong vòng tay , lúc bắt đầu thở đều.

Con quạ phản loạn khuỵu gối xuống bên cạnh, cúi sát, ghé miệng gần tai , như thể chỉ hai thấy.

điều cảnh báo, bác sĩ. Cái gã trong cửa hàng tiện lợi … hãy cẩn thận.”

--

“Có vẻ như chúng cùng một suy nghĩ. đến gặp cô vì cũng kết thúc hận thù .”

đó chỉ là ý kiến riêng của thôi, Jett…”

Người phụ nữ với mái tóc dài buông xõa im lặng khi nhắc đến tên . Chẳng cần đoán, cô ngay Jett chắc chắn còn oán hận hơn cả .

hiểu.”

“Chúng thể sửa chữa từ đầu ?”

“Ý là, để bù đắp những gì ma cà rồng gây cho chúng ?”

Thực Methus bao giờ lý do thật sự dẫn đến việc thành lập nhóm thợ săn. Elise thì chút bất ngờ, vì cô cứ nghĩ Pun hẳn kể hết cho . đôi mắt đầy nghi hoặc của Methus, cô nhận sáng lập đó từng nhắc đến cội nguồn mối thù với bất kỳ ai.

“Giống loài của các g.i.ế.c bạn bè chúng trong cô nhi viện. Đêm Giáng sinh, khi tất cả đang say ngủ.”

“Họ cướp tất cả em của chúng . Hút sạch m.á.u lũ trẻ cho đến khi chỉ còn những xác khô cạn.”

“Chỉ còn , Jett, Pun và Cha Dragul sống sót.”

… xin thật sự tiếc vì chuyện đó… và… nếu thất lễ khi hỏi thì mong cô bỏ qua… Cha Dragul… là ai ?”

“Một linh mục. Ông là sáng lập cô nhi viện nơi chúng từng sống.”

“Hiện giờ ông vẫn đang dưỡng thương.”

“Ông sống đời sống thực vật từ cái ngày chúng may mắn thoát nạn.”

Methus lặng . Anh khâm phục Elise vì thể kể sự kiện đau lòng rành mạch đến . Trong đôi mắt to của cô vẫn ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, nhưng giọng mang chút oán hận nào. Sau khi rõ vị linh mục Elise nhắc đến là ai, Methus cất lời xin . Trong lòng dấy lên vô vàn hoài nghi, cả về t.h.ả.m kịch cướp quá nhiều sinh mạng – một chuyện lẽ từ lâu, lẫn về vị Cha Dragul vẫn “hồi phục” suốt từ ngày định mệnh . Một phần trong trí óc đầy ngờ vực, nhưng dám đưa kết luận khi chứng cứ.

Anh chợt nhớ đến một đàn ông từng lưu đày biến mất khỏi Greenmoor, kẻ sống cuộc đời bất tử trong bóng tối, thể tập hợp những ma cà rồng đơn độc thành một nhóm để sát hại kẻ khác.

Anh nghĩ đến một nhánh khác của dòng dõi Jonoel, nhánh im lặng suốt hàng chục năm…

Methus thoáng thấy bóng lưng một rời khỏi phòng nơi Mek đang dưỡng bệnh, về phía nhà bếp. Ramil dành nhiều ngày qua để thăm viếng những thủ lĩnh của các nhóm ma cà rồng khác . Dù vốn đơn lẻ, họ vẫn hợp lực mỗi khi tình thế bắt buộc. Hơn nữa, cơ thể mảnh khảnh gần đây cũng dành nhiều thời gian chăm sóc Mek. Dẫu bác sĩ dòng dõi Solay tự lên lo liệu, nhưng mỗi cử động tiếng Pun luôn kè kè theo .

Ramil đặt chiếc máy tính bảng lên bàn. Gần một trăm năm ẩn khiến lạc hậu với thứ gọi là công nghệ. Vô cỗ xe bốn bánh hình dáng kỳ lạ xuất hiện, cùng những vật nhỏ bé nhưng mang sức mạnh vượt xa vẻ ngoài.

Đây là món đồ Methus đưa cho dùng thỉnh thoảng, nhưng phần lớn, Ramil chỉ dùng nó để xem cái gọi là “phim bộ” một biểu tượng kỳ lạ mà Pun gọi là “ứng dụng”. Anh học theo màn hình hệt như một đứa trẻ.

Thân hình cao lớn trong chiếc quần thể thao tối màu, phần để trần, lưng bỏ công việc và bước bếp, nơi Pun đang bận rộn rửa chén bát mà Mek dùng.

“Em đang ?”

“Ngài Ramil, em giật cả !”

Bóng dáng mảnh khảnh mặt giật , chiếc đĩa tay suýt rơi xuống bồn rửa. Đôi mắt nâu nhạt khẽ liếc sang, trách giận, giọng khiến thủ lĩnh Jonoel cảm thấy càng đáng yêu hơn.

“Khi nào thì em trở nên nhát thế?”

“Anh đến im lặng quá.”

Hai bàn tay vòng ôm lấy vòng eo vẫn đang chuyên tâm rửa bát. Anh áp cằm lên vai , lồng n.g.ự.c trần áp sát chiếc áo len xám nhạt mà ưa thích.

“Muốn ngoài dạo ?”

“Em vẫn còn lo cho Mek.”

“Mek tìm Khuear .”

“Sao bướng bỉnh thế chứ?”

“Ha ha…”

Ramil thấy tiếng bước chân vang từ phòng ngủ về phía cửu. Thanh niên nhắn, lợi dụng lúc yên tĩnh, trốn khỏi căn hộ vài phút .

“Em cần lo .”

“Vậy thì em xem cửa tiệm một chút.”

“Anh sẽ cùng em.”

“Hôm nay dành cả ngày cho em .”

Ánh hoàng hôn nhuộm cam xuyên qua từng tầng mây dày, rọi xuống những tòa nhà trong thành phố. Công viên gần nhà Pun yên tĩnh hơn nhiều so với trung tâm thủ đô. Một con đường dài hàng cây vòng quanh, thỉnh thoảng lác đác vài chạy bộ lướt qua. Ramil và dáng mảnh mai sóng bước, tận hưởng những giờ phút cuối cùng của ánh sáng ban ngày để thả lỏng tâm trí.

“Nếu về phía trung tâm công viên, sẽ một đài phun nước. Ở đó hoa .”

“Em đến đây ?”

“Có. Mỗi khi đóng cửa tiệm, em đây dạo.”

Pun vẫn khoác bộ đồ ấm áp, đôi bàn tay nhỏ xíu giấu trong túi áo tránh cái lạnh ban đêm.

“Tại em mở tiệm đồ cổ?”

“Vì em thích sưu tầm. Khi nhiều quá, em đem bán.”

“Những món thích thì giữ . Bây giờ, để dành còn nhiều hơn bán .”

Ramil tin lời , vì căn phòng chứa đồ cổ tầng hầm – gian xa nhất – vẫn còn đầy những món đồ mà Pun mất nhiều công sức mới đem trưng bày .

“Có món nào… cổ hơn cả ?”

“Có vài món.”

“Thế món nào hơn năm trăm năm ?”

“Anh… năm trăm tuổi ?”

“Anh nhớ nữa.”

Pun bật vẻ bối rối và nét mặt chăm chú của . Nụ ngọt ngào nở gương mặt từng thấy bao giờ.

“Em đang nhạo ?”

“Buồb mà, nhớ nổi tuổi của . Anh giống hệt một ông già.”

“Em dám gọi là ông già ?”

Người đáp, chỉ lớn hơn. Pun vội vàng chạy lên phía , né khỏi ánh “đe dọa”, hướng về con đường nơi những ngọn đèn đường đang lượt bật sáng, rọi thứ ánh sáng mờ nhạt màn đêm.

Anh nhanh chóng rảo bước, bắt kịp , khoác cánh tay lên vai.

“Chúng sắp đến .”

“Em mệt ?”

“Không, em mệt.”

Quãng đường chẳng xa như từng . Tiếng giọt nước rơi xuống mặt hồ vang vọng, hòa cùng tiếng cành cây xào xạc trong gió. Mái tóc gió thổi bay che mất đôi mắt, ngón tay dài khẽ gạt nó , còn Pun thì vui mừng như một đứa trẻ khi trông thấy đài phun nước.

“Lâu lắm em đến đây.”

“Trong hồ vẫn còn mấy con rùa sứ ?”

Đôi mắt nâu sáng long lanh, Pun bám lan can, kiễng chân xuống mặt nước trong vắt, nơi những chú rùa gốm rải rác đáy hồ.

“Cẩn thận kẻo ngã đấy.”

“Em bơi mà.”

“Anh chỉ sợ em cảm thôi.”

Anh vòng tay ôm lấy eo vẫn mải mê kể chuyện về mấy chú rùa, lo sẽ rơi xuống làn nước sâu lắm nhưng đủ khiến ướt sũng.

Bàn tay rắn rỏi vục xuống mặt hồ. Khi rút lên, những giọt nước văng tung tóe, b.ắ.n cả bên cạnh. Thân hình cao lớn lùi , nhường chỗ cho gương mặt ngọt ngào nở nụ , đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết. Dù cánh tay chỉ lấm tấm vài giọt nước, vẫn lấy vạt áo lau sạch, . Pun lúc vui vẻ hơn bao giờ hết.

“Anh sợ nước ? Em thấy như một con ch.ó . Ha ha…”

“Em vui vẻ lắm khi cứ chọc thế ?” Anh siết chặt vòng tay, đặt môi lên mái tóc thơm tho.

“Em vui vì dạo ở đây.”

Anh chẳng thể nào kìm , cứ ôm lấy dáng nhỏ bé . Nếu ai đó thấy chủ nhân của Jonoel trong bộ dạng , chắc hẳn sẽ chau mày.

“Anh đang cản trở cuộc sống của em ? Anh là khiến em chịu khổ đau.”

“Em nghĩ như .”

“Hơn nữa, em từng…”

“Đừng nghĩ về những gì qua. Nếu thế thì trong đầu em chắc hẳn lúc nào cũng chất đầy lo lắng.”

Những ngón tay thon dài khẽ chạm lên trán , để ánh mắt đối diện . Khuôn mặt ngọt ngào trở nên u buồn mỗi nhắc đến chuyện cũ.

“Chúng thể bắt đầu ?”

“Hãy quên những điều khiến thoải mái.”

“Chúng thể , Pun?” Anh cúi xuống, chạm trán trán , ánh mắt van nài phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Pun tránh ánh , siết chặt vòng ôm, tựa cằm lên mái tóc mềm mại. Thân hình nhỏ nhắn nép sát n.g.ự.c , giấu đôi má ửng hồng, chẳng dám ngẩng lên. Cậu câu trả lời, và cũng chẳng vội tìm một câu trả lời cần nhiều thời gian để suy nghĩ.

Ramil khẽ đung đưa, như dỗ dành một đứa trẻ nhiều suy tư, xoa dịu nỗi bất an trong lòng . Khi còn đang tìm lời để an ủi, thì câu trả lời – như giọt nước ngọt lành tưới mát tâm hồn – khẽ vang lên, chỉ đủ để hai . Nó khiến Ramil mỉm trong màn đêm, ánh trăng lặng lẽ nơi chân trời.

“Ừ.”

“Chúng bắt đầu cùng nhé?”

Pun ở trong công viên lâu cùng kẻ dòng m.á.u bất tử, từ lúc mặt trời khuất dần cho đến khi vầng trăng lên thế. Cơ thể mảnh mai chẳng thấy mệt mỏi dù bộ nhiều cây , cả lẫn về. Suốt chặng đường, trò chuyện cùng bên cạnh, khi thì kể chuyện thường ngày, khi sẻ chia những bí mật mà cả hai từng cất giấu trong lòng.

Jonoel đời cuối cùng bí mật nào lớn hơn việc mang trong dòng m.á.u thuần khiết. Còn với , bí mật sâu tầng hầm ngôi nhà, một nơi chỉ mới , mới chạm tới.

Thân hình trắng mảnh khảnh cúi xuống, dùng tay mở chiếc ngăn kéo cùng của bàn việc trong tầng hầm. Ramil từng đến đây nhiều , nhưng bao giờ đặt chân nơi bí mật . Thế nhưng, hôm nay, điều che giấu sẽ còn chỉ một Pun nữa.

Cậu nâng hai tay, trao cho đợi phía một chiếc hộp gỗ nhỏ. Ramil đưa mắt quan sát khắp căn phòng, nhưng tuyệt nhiên chạm bất cứ thứ gì. Anh chỉ thoáng liếc qua những tài liệu, những bức ảnh bàn, đôi mắt đen sâu thẳm hướng về điều quan trọng hơn cả, thứ đang trong tay chủ nhân căn phòng.

Người trao một lời giải thích, nhận cũng chẳng đặt câu hỏi. Vị vương giả của giống loài bất tử lặng lẽ những mặt dây chuyền hình giọt m.á.u đỏ trong chiếc hộp gỗ. Đó chính là biểu tượng của gia tộc Jonoel, thứ chỉ những kẻ mang dòng m.á.u Jonoel mới quyền sở hữu.

“Em…Xin .”

“Đừng .”

ngăn những giọt lệ trào xuống. Hận thù từng che mờ tất cả, khiến mù quáng, sẵn sàng g.i.ế.c c.h.ế.t bất kỳ kẻ bất tử nào, chỉ riêng dòng dõi Jonoel.

Đôi bàn tay bao siết chặt d.a.o bạc, bôn ba khắp nơi để hạ sát loài bất tử với trách nhiệm và bổn phận của một kẻ thủ lĩnh. Cậu từng để trái tim chỗ nghỉ ngơi, cho đến khi đối mặt với tội chất chồng, đau đến mức chỉ tự trừng phạt bằng chính con d.a.o nhiều đ.â.m khác.

Cậu đưa tay áo quệt nước mắt lăn dài má tái nhợt, nhưng nước mắt khiến đôi mắt chẳng thể rõ gương mặt Ramil. Chỉ còn lời an ủi dịu dàng và vòng tay ôm ấm áp vẫn luôn dành cho .

“Chẳng em hứa sẽ cùng bắt đầu ?”

… em…”

“Dòng m.á.u của sẽ tha thứ. Khi em cũng tha thứ cho những gì Jonoel gây . Em thể giải thoát họ bằng một trái tim còn hận thù chứ?”

“…Vâng.”

“Vậy thì đêm nay, chúng sẽ nghi lễ giải thoát cho các em của .”

“Xin … vì tất cả những gì em . Xin …”

“Pun, em đủ day dứt .”

Thoát khỏi vòng tay, Pun ngước Ramil, đặt những mặt dây chuyền m.á.u đỏ lên bàn, cạnh chồng giấy tờ xếp ngay ngắn. Biểu tượng linh thiêng của gia tộc đó, gần mười mảnh. Linh hồn những kẻ từng áp bức vẫn còn quanh quẩn nơi đây, thể tan biến chừng nào những mặt dây chuyền còn tồn tại.

Người Jonoel cuối cùng đưa tay nhấc lên những mặt dây chuyền. Lời chú nguyện từ Ramil vang lên, phá tan niềm tin xưa cũ rằng ma cà rồng sợ tôn giáo. Ánh sáng đỏ rực xuyên qua những ngón tay , và bàn giấy mặt cũng bừng lên cùng màu đỏ .

“Ngài là đấng sáng tạo và cứu rỗi tội .

Của những kẻ đức tin và cả những kẻ

Xin hãy thứ tha lầm cho những linh hồn khuất.

Và hãy dẫn dắt linh hồn Jonoel trở về nơi nó thuộc về.”

Lời nguyện cuối cùng của vị vua huyết tộc bất tử dứt, chiếc mặt dây chuyền bàn gỗ ở giữa căn phòng biến mất để dấu vết nào, như một vết khắc trong tim trở về với nơi nó vốn thuộc về, đúng như đàn ông cao lớn .

“Linh hồn của họ sẽ trở về Greenmore.”

Họ sẽ nơi khởi nguồn.”

Người đàn ông với nụ hiếm khi thấy khẽ vuốt những giọt lệ còn vương má đối phương, nắm lấy tay , đưa trở tầng của cửa tiệm. Một vài ngọn đèn bật sáng, đủ để khí quá chói chang. Pun hiểu rằng lúc đối phương đang cố quên những gì xảy .

“Thứ em thích nhất là gì?”

“Xin ?”

“Thứ mà em sẽ chẳng bao giờ bán.”

Quả thật, điều đó hiệu nghiệm. Trong chốc lát, Pun quên nỗi đau , bắt đầu suy nghĩ về hàng trăm món đồ trong cửa tiệm mà từng đặt giá vì nỡ bán . Đôi mắt nâu nhạt lướt quanh căn phòng, khó lòng chọn một món duy nhất.

“Em nghĩ là…”

“Có lẽ chính là cái .”

“Máy hát đĩa ?”

“Ngài Ramil dùng máy hát đĩa ?”

“Ngày xưa từng dùng qua.”

Pun tìm trong thùng đĩa than đặt cạnh đó, nơi chứa những bản ghi mà sẽ chẳng bao giờ bán. Cậu lấy một chiếc đĩa tròn màu đen, bìa in hình ca sĩ với dòng chữ “Elvis Presley”. Cậu đặt nó lên bàn xoay, và những nốt nhạc cổ điển bắt đầu vang lên.

(Wise men say… only fools rush in…)

“Khi bài hát đời, chắc ngài Ramil vẫn còn đang say giấc.”

“Còn em, đời ?”

“Chưa, thưa ngài.”

Cậu trả lời cùng nụ khẽ. Cả ngày hôm đó, Pun ở bên Ramil, gỡ bỏ những nút thắt trong lòng và hiểu thêm về chính . Cậu cảm giác như một vết thương sâu hoắm đang dần liền , dù để vết sẹo lớn, nó còn khiến đau nhói như .

Pun khe khẽ ngân nga giai điệu yêu thích, hòa theo nhạc. Bầu khí lãng mạn len lỏi giữa hai , khiến họ ngại ngùng chẳng dám .

“Nếu hỏi em một điều…”

“Vâng?”

“Em thể… nể tình mà khiêu vũ cùng chứ?”

… nhưng em nhảy.”

“Cứ nắm tay .”

Khuôn mặt Pun đỏ bừng, hẳn nhuộm màu đỏ đến tận vành tai khi Jonoel cúi đầu, đưa bàn tay mặt . Dù trong lòng còn ngập ngừng, vẫn thể từ chối. Bàn tay nhỏ khẽ đặt bàn tay . Ngay khoảnh khắc , Ramil lên, vòng cánh tay còn ôm lấy eo .

“Hãy theo nhịp bước của .”

“Ôi… em dẫm ngài .”

“Ha ha, .”

(Take my hand…

Take my whole life too…)

Mũi giày Pun bắt đầu chậm rãi di chuyển theo từng nhịp của đối diện. Vòng tay Ramil siết nhẹ, dìu dắt . Cơ thể Pun còn vụng về, lúng túng theo điệu nhạc, nhưng từng lời khen ngợi dịu dàng của dẫn dắt khiến khóe môi khẽ nở nụ .

Bản nhạc chỉ kéo dài vài phút, lặp lặp , nhưng đối với Pun, nó như mới bắt đầu. Cậu còn cúi xuống chân , dần dần hòa nhịp điệu. Dù vẫn còn hổ, đôi mắt nâu sáng của thể rời khỏi ánh mắt sâu thẳm mặt, như thể mê hoặc bởi khúc hát tình yêu bất diệt. Ánh đèn neon trong cửa tiệm và ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ cùng dệt nên khung cảnh lãng mạn từng trong đêm.

(For I can’t help… falling in love with you…)

Đêm ngọt ngào khép , để Pun chìm giấc ngủ sâu trong vòng tay ôm ấm áp của vị Jonoel cuối cùng.

Cậu mơ, như khi, những hình ảnh quá khứ ùa về. , điều khác lạ. Trong bóng tối, gương mặt mờ ảo của đàn ông từng cứu lấy sinh mạng dần hiện . Dù khó thấy rõ, Pun vẫn nhận , nhớ rành rẽ từng đường nét vụn mảnh .

Bởi đó chính là gương mặt của Ramil Solay de Jonoel.

Loading...