“Ông ơi, con trai cháu bắt mất !”
Hải tâm trạng rối bời, thế nào nên chỉ đành cầu cứu. Vợ chết, con trai mất tích, chỉ mới qua mấy tiếng đồng hồ mà chẳng còn gì cả. Bây giờ đang hối hận tột cùng vì cố chấp đưa vợ con đến nơi quỷ quái , nếu như sớm lời vợ trở nhà ngay lúc đó thì bây giờ kết quả khác .
Ông lão Hải như thế thì trố mắt , ông : “Mày đưa đứa nhỏ rừng đúng ?”
Hải im lặng ngầm thừa nhận, ông lão tức giận giậm cây gậy xuống đất phát âm thanh cọc cọc : “Hồ đồ, hồ đồ quá mất. Bà lão nhà dặn cháu đừng đưa trẻ con rừng ?”
“Cháu , chẳng ai dặn cháu như thế cả. Cháu cứ ngỡ nơi là địa điểm du lịch nên mới đăng lên mạng và cho thuê nhà chứ?”
Nghe Hải xong thì ông cụ khựng , vẻ mặt nghiêm túc già cỗi đầy nếp nhăn của ông chút kinh hãi, ông hỏi: “Cháu cơ, ở đây chúng còn sóng điện thoại thì thể intenet mà đăng cơ chứ. Càng huống hồ chúng từng đăng bao giờ, khác là quen của họ cần thuê nhà ở đây nên chúng mới cho thuê.”
Hải xong thì cảm thấy trời đất cuồng, là thật, là giả nữa. Rõ ràng chính lúc gọi thì chính là giọng của bà lão chủ nhà trả lời mà. Nghĩ cũng đúng, chỗ rõ ràng là sóng điện thoại và mạng mẽo gì cả mà, khả năng nào là họ nhờ con cháu đăng lên mà nhớ . Dù chỉ một tia hy vọng nhưng Hải vẫn thử, gấp gáp : “Có khi nào ông bà nhờ con cháu ở bên ngoài đăng giúp ạ, ông hãy thử nghĩ kĩ ạ.”
dù cho Hải tra hỏi thế nào chăng nữa thì ông lão vẫn cứ là nhất quyết lắc đầu trả lời: “Không, chúng con cháu.”
Hải thở hắc , vuốt mặt cố trấn an bản . Lúc thật sự suy sụp, vuốt mặt cố trấn tĩnh : “Được , cũng ạ. Bây giờ ông thể chỉ giúp chỗ cho cháu tìm con trai cháu ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/3.html.]
“Không vô duyên vô cớ bắt . Cháu hãy nhớ kĩ xem lúc ngoài rừng con trai cháu dấu hiệu gì lạ ?”
Ông lão gặng hỏi, Hải ban đầu vốn định giấu nhưng bây giờ tình hình càng lúc càng phức tạp nên đành kể hết sự thật cho ông lão . Ông lão xong còn vững mà loạng choạng xuống ghế trầm ngâm. Hải thấy biểu cảm của ông lão thì chuyện phức tạp nên sốt ruột hỏi: “Ông ạ, rốt cuộc con trai cháu ạ. Ngoài rừng gì mà đều sợ tới như ?”
“Cháu câu ‘đừng mở cửa lúc nửa đêm, ma quỷ sẽ tìm đến’ ư?”
Ông lão nặng nhọc , Hải lắc đầu nguầy nguậy, : “Cháu ! cháu mở cửa lúc nữa đêm ?”
Ông lão nội tâm đang suy nghĩ kiểu “thằng phế , đào tạo nữa”. Không tranh cãi gì nữa, ông lão : “Bây giờ chỉ đành chờ đến 6 giờ sáng mai mới rừng tìm xem. Bây giờ cháu mà rừng nữa thì chính là nộp màn, chỉ tổ c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng mà thôi.”
Hải chịu yên, : “Cháu sợ, con trai cháu đang ở ngoài sống c.h.ế.t như thế nào. Ông cần cùng cháu, ông chỉ cần chỉ cho cháu chỗ cháu cần đến là .”
Ông lão đối với sự gấp gáp của Hải thì âm thầm đánh giá một lúc : “Có đây cháu từng tin mấy chuyện ma quỷ . Có lẽ bởi vì cháu từng tin cho nên bây giờ gặp chuyện với như thế . một điều thể bảo đảm với cháu là nếu như ma quỷ g.i.ế.c con trai cháu thì nó g.i.ế.c giống như g.i.ế.c vợ cháu . Chúng bắt con trai cháu nghĩa là còn hy vọng, cháu để ngày mai tìm con trai bây giờ ngoài đấy và c.h.ế.t oan uổng.”
Có vẻ Hải cũng tin thuyết phục của ông lão nên là yên một lúc. Ông lão chống gậy dậy, ông đến bên cạnh An đang phơi bụng đấy mà : “Nhân lúc bây giờ trời tối hẳn, cháu hãy đem chăn quấn vợ cháu và mang ngoài đào đất chôn xuống . Nếu như để đến ngày mai thì nó sẽ thối um lên đấy.”
Hải mới tạm bình tĩnh thì sốc tập hai, cau mày : “Cái gì cơ ạ, chôn như xuống đất ư. Chẳng lẽ chỗ quan tài đồ tẫn liệm gì ạ. Để như thế , nó quá ô nhiễm…”