Quỷ Sai Tu La - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:01:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cửa hàng kiếp có treo một bộ dung mạo rất đẹp, vì đắt nên treo ở đó đã lâu ai đến mua.

Ta bảo chưởng quỹ cửa hàng kiếp giữ nó cho , chờ gom đủ tiền chắc chắn sẽ đến mua.

Khi người càng thiếu tiền thì càng muốn mua thứ gì đó.

Ta thường nhìn bộ dung mạo , treo nó trong lòng, đó là động lực để bắt quỷ.

Cộng ́c với có một quỷ sai có thành tích kém nhất, tên là Báo Nữ.

Y tên là Báo Nữ, nhưng thật y có hình khôi ngôi, mặt để râu quai nón.

Lúc chọn đối ́c, những quỷ sai khác nếu chê thì cũng sợ , chỉ có y để ý đến dung nhan xấu xí mà đồng ý theo .

Báo Nữ vô cùng mạnh, thành tích bắt quỷ kém vì y mềm lòng, hở sẽ thả oan hồn .

Mỗi khi bắt được một oan hồn, y còn khóc thảm hơn oan hồn đó, khiến phiền lòng thôi.

"Được rồi, đừng khóc nữa! Nếu khóc nữa thì sẽ giết ngươi."

"Hu hu, thả nàng ấy , nàng ấy chỉ nỡ xa phu quân của mình, từng làm chuyện ác. Chúng dàn xếp được ?"

"Không được."

"Ta biết ngươi yêu tiền như mạng, ma nữ này đưa ngươi hai lượng bạc, thả nàng được ?"

Ta nói chỉ, đeo xương tỳ bà cho ma nữ, kéo gông xiềng rời .

"Ngươi là độc phụ lạnh lùng vô tình!"

Báo Nữ tức giận đến mức giậm chân mắng .

Ta là độc phụ, biết.

Sắc mặt của đổi, kéo ma nữ lên, vô tình ngang qua một ngôi mộ hoang.

Ta vì muốn vội vàng về giao nộp nên bước nhanh vội, bỗng nhiên đụng phải một thư sinh áo trắng.

Hắn nhã nhặn chắp tay xin lỗi: "Không cẩn thận va chạm với cô nương, là tiểu sinh đúng."

Ta nhìn mặt hắn, trong lòng gợn sóng, chấn động thôi.

Là hắn?

Sao lại là hắn?

Hắn, hắn lại chết rồi?

Khi còn sống, lần duy nhất mềm lòng là vì hắn.

*

Khi còn sống, được sinh ở huyện nhỏ Nam Dương, cha là tú ̀i dạy học, mẹ là con gái quan nhỏ. Ta còn một đệ đệ, mặc dù cả nhà giàu có nhưng lo cơm áo, vô cùng hạnh phúc.

Biến cố xảy vào năm bảy tuổi.

Đột nhiên ông ngoại và cữu cữu phải vào ngục vì tham ô lương chẩn tai, chờ xử trảm. Cha vừa viết đơn ̣nh châu phủ kêu oan, đêm đó cả nhà bị cháy lớn.

Cửa lớn bị khóa kín, từng gian phòng bị đổ dầu hỏa.

Khắp nơi đầy mùi khét, ngọn lửa màu đỏ đốt cháy cửa sổ giấy, trong chớp mắt ngọn lửa lan khắp phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quy-sai-tu-la/chuong-2.html.]

"Yểu Nương, chạy, chạy mau ..."

Giọng nói của mẫu sắc bén lại tuyệt vọng, bà ấy đẩy , trơ mắt nhìn ngọn lửa bò lên lưng mình, cắn nuốt búi tóc của mình.

Cha, mẹ, đệ đệ đều bị chết cháy.

Cả nhà bao gồm đầu bếp nữ, vú già ở gian ngoài và nha hoàn Xuân Hỉ của , tổng cộng sáu người bị diệt khẩu.

Chỉ có mình may mắn sống sót.

cả người bị bỏng nặng, thoi thóp, bị ném vào bãi tha ma.

Ta được sư phụ nhặt về.

Đương nhiên bà ấy phải người tốt gì.

Bà ấy cứu vì muốn thử độc.

*

Sư phụ tên là Mộng Tiên Tử, đến từ Miêu Cương, phụ trách ám sát trong tổ chức sát thủ "Ngân Kiều".

Bà ấy bãi tha ma bắt trùng bắt rắn, nhìn thấy đang thoi thóp nên nhặt về, muốn thử nghiệm nhện bảy màu mà bà ấy mới nuôi.

Từ nhỏ sợ nhất là côn trùng, nhưng thể động đậy, chỉ có thể mặc cho con nhện đang sợ bò mặt và người , cắn làn da bị đốt cháy đen của khiến vừa đau lại ngứa, đau đến mức muốn sống, muốn khóc nhưng phát được âm thanh nào, chỉ có thể âm thầm giãy dụa trong tuyệt vọng.

Bà ấy lạnh lùng nhìn xem, quan sát làn da của đổi.

Nhện độc khiến làm da bị bỏng co rút xấu xí của trở nên xanh tím đáng sợ, giống như quái vật leo khỏi ̣a ngục.

sư phụ vô cùng hài lòng, cười lạnh nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi hiểu được, đối với nữ tử mà nói xinh đẹp là một sự nguyền rủa."

Bà ấy thấy chết, lại giày vò thí nghiệm các loại độc dược người .

Bà ấy đưa về rất nhiều đứa trẻ như để thử độc, nhưng chỉ có mình sống sót.

Ta trúng bao nhiêu loại độc đếm hết được, chịu đựng nỗi khổ bị độc giày vò nhưng vẫn cố sống tiếp.

Chịu đựng, nói với mình phải chịu đựng, nhất ̣nh phải sống tiếp.

*

Có lần sư phụ làm nhiệm vụ bị thương rất nặng trở về.

Song, hiếm khi tâm trạng của bà ấy vui vẻ, uống rất nhiều rượu, cười rồi khóc, khóc rồi lại cười.

Bà ấy say, lẩm bẩm: "Ngươi phụ cũng phụ ả , nhưng cuối cùng chẳng phải chết trong tay của ..."

Ta biết bà ấy đang nhắc đến ai, nhưng dáng vẻ điên cuồng của bà ấy còn đau khổ hơn uống thuốc độc.

Có lẽ vì thời gian dưỡng thương nằm quá nhàm chán, mà núi ngoại trừ bà ấy chỉ có mình còn sống.

Bà ấy nói với : "Ngươi đã thành dáng vẻ , quỷ quỷ, vì còn muốn sống, nhìn thật buồn cười."

Vì à?

Ta khàn giọng oán hận nói: "Ta vẫn báo được thù."

Thù diệt môn, đau đớn thấu xương.

 

Loading...