Quỷ Núi Hát Kịch - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:24:56
Lượt xem: 867
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con nhóc, ngoan ngoãn yên . Không lời thì đừng trách!”
Ông bầu hầm hầm đe dọa, cùng phục kích bàn thờ.
Chờ hơn nửa tiếng, xung quanh chẳng động tĩnh, mà trong miếu dần mất kiên nhẫn.
thì buồn tiểu, ráng chịu đựng nên cứ xoay , bỗng lập tức cứng đờ.
Trên mái ngói tiếng lạo xạo, như ai đó đang khẩy mảnh ngói vỡ.
Không những thấy , riêng thì mồ hôi vã đầy tay.
Chẳng lẽ khỉ mặt chó sắp đến giật đầu thật ?!
“Vù!”
Bất chợt, một tấm da mặt đầy màu sắc trượt xuống từ mái hiên!
hoảng loạn cực độ, há miệng mà kêu thành tiếng.
Chỉ thấy nóng bừng, sợ quá mà tè dầm mất .
Khỉ mặt chó treo ngược ngay mặt , lông dựng tua tủa như kim, mắt tròn như chuông đồng, móng vuốt sắc lẹm chạm trán khiến nhói buốt.
Nó hít hít mũi, vuốt đưa thu về, cứ như do dự.
Rồi ngửi thấy nó, chính là mùi phấn son quen thuộc của bà cố.
Nghĩ đến bà cố, rít lên một tiếng thét kinh hoàng!
“Đoàng!”
Tiếng s.ú.n.g nổ chát chúa, m.á.u tươi phụt mắt .
11
Một tiếng gào thét thê lương, thô rát vang lên.
Con khỉ mặt chó từ mái nhà ngã xuống.
Nó ôm theo cánh tay thương, nhanh như chớp lao rừng sâu chạy mất.
Lý Phú lao , bóp cò thêm hai phát s.ú.n.g nữa!
Tiếng s.ú.n.g vọng dội khắp núi rừng, bầy chim kinh hãi tung cánh bay loạn.
Khỉ mặt chó nhảy băng qua rừng, lướt qua đá, mấy tung biến mất núi mịt mờ.
Trên bậc thềm ngôi miếu chỉ còn một vũng m.á.u loang lớn.
“Có trúng ?” — Ông bầu ló hỏi.
Lý Phú nhíu chặt mày: “Trúng cánh tay … con súc sinh phản ứng giống loài thường.”
Ông bầu thở dài như mất hồn: “Giá mà trúng chân thì . Nó chạy nổi, còn thể dấu mà tìm Vân Cô…”
“Chỉ e lành ít dữ nhiều, chẳng dễ gì tìm .” — Lý Phú đáp.
Nghe , ông bầu bỗng lao tới, giáng thẳng mặt một cái tát trời giáng.
Trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất lịm.
“Con khốn kiếp! Nếu mày hét lên, ông b.ắ.n hụt?!”
Lý Phú lắc đầu: “Không liên quan đến nó, là b.ắ.n trượt.”
ông bầu như ma nhập, vẫn chịu buông tha.
“Tao tìm con gái, thì tên trưởng thôn cũng đừng hòng yên ! Con nhãi cứ vứt lên núi cho sói xé xác !”
Lý Phú cau mày quát: “Mẹ kiếp, ông điên ? Đây rõ là g.i.ế.c ! Tưởng núi cao rừng rậm thì vô pháp vô thiên chắc?”
Ông bầu lườm một cái độc địa, nín lặng.
Lý Phú gằn giọng: “Cha từng dặn, thà gặp sói rừng còn hơn đụng khỉ mặt chó. Lần manh động, từ đây ai sống ai chết, khó mà đoán .”
Lý Phú ngẩng đầu trời, giọng bi quan nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quy-nui-hat-kich/chuong-5.html.]
12
Họ đưa về nhà, nhưng vẫn chịu tha cho ông nội.
Chúng bảo ông nội là kẻ rước sói nhà, là tội nhân.
Ông nội giam hầm ngục trong căn nhà cũ của họ Vương, còn canh giữ.
đem chuyện kể với bà cố.
Nghe tới đoạn suýt ném lên núi cho sói ăn, mặt bà cố tối sầm , đặc quánh như mây chì trong ngày giông bão.
Bà cố một lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y lôi thẳng sang nhà họ Vương, đối đầu với cả gánh hát, cãi vã dữ dội.
Khi rời khỏi căn nhà cũ, bà cố giơ cây gậy đầu rồng chỉ thẳng ông bầu, để một câu độc địa:
“Ông g.i.ế.c Bảo Hương của nhà một , cứ chờ mà hát khúc tuyệt mệnh ! Nếu còn sống mà khỏi dãy núi , bà già xin dập đầu đưa tiễn!”
Bà cố xưa nay hiền hậu với đời. Đây là đầu tiên thấy bà thốt lời cay độc đến .
Ánh mắt bà cố lúc lạnh lẽo và tàn độc như rắn hổ mang đang thè lưỡi phun nọc.
13
Sáng sớm hôm , tiếng chiêng đồng vang dội khắp làng.
Lý Phú gõ cửa từng nhà, giục dân làng miếu xem hát.
Không họ tin khỉ mặt chó đặc biệt hứng thú với tuồng Kinh kịch.
Vài năm , mỗi khi gánh hát, từng thấy nó lẩn quẩn ở xa xa trộm.
Có lẽ năm nay gan nó lớn hơn, mới xảy chuyện nó lẻn hậu đài trộm mặc y phục diễn.
Ông bầu cùng đám bàn kế diễn một vở tuồng giả, nhử khỉ mặt chó xuất hiện.
Dù nó đến để xem hát để báo thù, chỉ cần nó dám đến, tất sẽ cách hạ sát.
Muốn cần cả làng phối hợp một vở “giả hát thật mưu”.
dám bén mảng tới gần, chỉ cùng bà cố lên tầng hai của dãy phơi nắng đối diện miếu.
Tuy xa, nhưng an , rõ cảnh.
Lần vẫn diễn vở “Mục Quế Anh treo soái ấn”.
Không còn Vân Cô và dàn võ sinh, cho dù ông bầu đích lên sân khấu, vở tuồng vẫn nhạt nhẽo, hát đến run cả giọng.
Bà cố ghế dựa, nếp nhăn mặt nhăn nhúm như quả quýt khô, lạnh lùng:
“Gan thế mà cũng dám lột da mặt vua núi.”
“Liệu khỉ mặt chó mắc mưu ạ?” - hỏi.
Bà cố kéo khóe miệng khô khốc, đáp.
Vở diễn kéo tới hồi thứ tư thì bỗng xa xa tiếng hô loạn:
“Không xong ! Sói hoang làng!”
“Sói đến , mau bảo vệ súc vật!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Có cả đàn lợn rừng, chúng đang phá nát ruộng!”
Gia súc, ruộng đất chính là mệnh căn của dân miền núi, họ còn tâm trí mà xem hát.
Trong nháy mắt, đám đông đài tản sạch.
Mưa bụi bắt đầu rơi lất phất.
Ít nhất bảy con sói, mười mấy con lợn rừng tràn làng, thậm chí còn hai con báo hoa xám nhảy nhót mái nhà.
Khỉ mặt chó thì thấy tới, đó là cả lũ mãnh thú như hồng thủy.
Gánh hát chạy tán loạn, sân miếu trống hoác.
Chỉ chỗ với bà cố, tạm thời thú dữ vây quanh.
Mỗi nhà đều đốt pháo, gõ chiêng trống, cầm rựa gậy xua bầy thú.